Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1621 : Điện hạ nuông chiều (22)

Ngày đăng: 03:24 20/04/20


Trên giường một mảnh hỗn độn, hai người rúc vào nhau nằm ở bên trong góc giường.



Nam nhân ôm Minh Thù, hai đầu lông mày lộ ra mấy phần nhu sắc, giống như có thể hòa tan vào tuyết bên ngoài.



Nhiệt nhiệt độ cơ thể trên người hắn lúc này lại vô cùng bình thường, hắn giống như có thể nghe thấy âm thanh huyết dịch lưu động.



"Ngươi có lạnh hay không?"



"Lận Quyết, ngươi có phải cầm thú hay không?"



"Ngươi nói có như thế có quá đáng hay không, cùng cầm thú ở cùng nhau vậy ngươi là cái gì? Tiểu Cầm thú? Còn có gọi thẳng đại danh của ta, là đại bất kính."



"Có tên không cho gọi? Vậy lấy tên làm gì?"



"Gọi phu quân."



"... Ngươi không biết xấu hổ sao?" Minh Thù còn kém trợn mắt trừng một cái: "Chúng ta bây giờ nhiều lắm chỉ tính là ngủ qua, danh phận gì cũng đều không có, ngươi chính là lừa gạt ta, chiếm tiện nghi của ta!"



Lận Quyết: "..."



Tiện nghi này trên đời này có bao nhiêu người muốn chiếm?



"Thân ở trong phúc không biết phúc."



"Phúc..." Minh Thù cười nhẹ: "Theo ngươi, ta sợ là sẽ phải chết sớm."



Lận Quyết đau đầu, dứt khoát dùng môi ngăn chặn cô lại.



Minh Thù bị hôn đến chóng mặt, cả người như nhũn ra, dán vào trong ngực Lận Quyết.



"Còn cần không?" Lận Quyết thấp giọng hỏi cô.



"Không... Không hẹn!" Minh Thù lập tức tỉnh táo lại.



Lận Quyết có chút thất vọng, nhưng cũng không có cưỡng cầu: "Ngươi có lạnh hay không?"



"Còn tốt."



"Có thật không? Trên người ta có phải quá lạnh?"



"Còn tốt."



"Ngươi sờ một cái xem." Lận Quyết nắm tay Minh Thù đặt trên lồng ngực mình.



"Lận Quyết!"



"Đã mói gọi phu quân! Đơn giản như vậy cũng không nhớ được, ngươi có phải đần hay không, a... Ta sai rồi ta sai rồi, buông tay, ngoan..."



Hai người trên giường làm ầm ĩ một hồi, cuối cùng Lận Quyết ôm cô, cằm chống đỡ lấy đỉnh đầu của cô.



"Chuyện của Thừa tướng có phải là ngươi làm?"



Hắn có thể nghĩ đến người duy nhất có thể giết chết Thừa tướng cũng chỉ có cô.



"Không phải, ta nào có thời gian đi giết hắn."




"Nguyệt tỷ tỷ, tỷ thật sự thích Thái tử?" Đông Thập chau mày ủ rũ.



"Ừ."



"Thế nhưng Thái tử tiền đồ đáng lo, không bằng Nguyệt tỷ tỷ chọn một người có tiền đồ khác?"



"Ta nhìn trúng cũng không phải tiền đồ của hắn." Minh Thù buồn cười.



Đông Thập: "..."



Đông Thập biểu thị không quá hiểu được, hắn nghĩ nghĩ, hay là đi tìm hiểu tin tức đi.



Đông Thập tốc độ cực nhanh, chủ yếu là tin tức này truyền đi khá nhanh, rõ ràng là có người cố ý đem tin tức này truyền tới.



"Hoàng đế ban hôn cho Thái tử." Đông Thập nói: "Nguyệt tỷ tỷ, người hoàng gia không đáng tin cậy, người như chúng ta ở bên cạnh cùng bọn họ..."



Không có kết cục tốt.



Đông Thập lúc này đã có chút lý giải suy nghĩ của lâu chủ.



Hoàng thất xưa nay lãnh khốc vô tình, lợi dụng người khác, hào vô nhân tính.



Tình yêu, tình thân, cái gì cũng có thể hi sinh.



Thái tử này...



Dù sao hắn cũng không coi trọng.



"Hắn đáp ứng?" Minh Thù hỏi.



"... Hình như không có, nghe nói cùng Hoàng đế ầm ĩ một trận, bất quá thánh chỉ đã hạ, Thái tử không đáp ứng đó là kháng chỉ."



Tình huông hiện tại của Thái tử, kết quả kháng chỉ sao có thể tốt hơn?



Coi như Thừa tướng đã chết, nhưng Thái hậu vẫn còn ở đó.



Đông Thập vô cùng đáng thương nói: "Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, về Tiên Nguyệt Lâu đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần suy nghĩ những chuyện này."



"Nam nhi tốt chí ở bốn phương."



"... Thế nhưng Nguyệt tỷ tỷ là nữ nhi."



"Không cần để ý những chi tiết kia." Minh Thù nói: "Tự ngươi về trước đi."



"Nguyệt tỷ tỷ."



"Ta tự có chừng mực, nói với lâu chủ, ta nhất định sẽ làm cho hắn thất vọng."



"Nguyệt tỷ tỷ!"



*



Lâu chủ: Ta chính là muốn kiếm tiền mà thôi.