Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 171 : Cầu Cưới Thiên Kim (4)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Minh Thù và Thẩm Viễn Chiêu cùng lúc từ thang máy đi ra.



Đối mặt với Nam Ưu Ưu, đáy mắt cô ta không giấu được kinh ngạc, cô ta nhìn chằm chằm Minh Thù vài lần, sau đó nói:



"Thẩm tổng, những tài liệu này cần anh ký tên."



"Giao cho thư ký Chu."



Thẩm Viễn Chiêu giống như không muốn gặp Nam Ưu Ưu, giọng nói có chút lạnh.



Sau đó anh đi nhanh vào phòng làm việc.



Nam Ưu Ưu nhìn về phía Minh Thù, nghi ngờ hỏi:



"Sao cô lại đi chung cùng anh ấy?"



Minh Thù cười: "Cô đi mà hỏi Thẩm tổng, tại sao muốn chen một thang máy cùng tôi ấy."



Nam Ưu Ưu cảnh cáo Minh Thù:



"Tôi khuyên cô đừng có tâm tư gì khác."



Thẩm Viễn Chiêu chỉ có thể là của mình.



"Vậy nếu tôi có, cô còn moi tim tôi ra? Giết người là phạm pháp đấy."



Vẻ mặt Nam Ưu Ưu tức tối, cười nhạo:



"Tôi còn tưởng rằng cô và Giang Đóa thân như vậy là chị em thân thiết, không ngờ cũng chỉ là giả dối, chỉ là lợi dụng nó để tiếp cận Thẩm tổng."



"Thẩm tổng tính là cái gì? Có thể đổi bao nhiêu đồ ăn vặt chứ?" 



Nam Ưu Ưu: "..."



Giang Đóa phía sau: "..."



"Nguyễn Ly, cô cẩn thận cho tôi."



Nam Ưu Ưu tức giận, lắc eo nhỏ rời đi.



Giang Đóa ở phía sau nhô đầu ra, dường như cũng không thèm để ý Nam Ưu Ưu nói.



"Tiểu Ly, cậu và Nam Ưu Ưu có chuyện gì à?"



Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Giang Đóa, Minh Thù cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hất hất tóc mái:



"Không có việc gì, thích trêu chọc cô ta thôi."
"Quy định Thẩm tổng là chuyện ai nấy làm, các người nhận bao nhiêu tiền lương phải làm bấy nhiêu chuyện. Thực tập sinh có công việc của thực tập sinh, không phải chạy vặt cho các người. Hơn nữa tiền lương của thực tập sinh cao hơn các người sao? Hay là các người tự nguyện mang tiền lương của mình cho các cô ấy?"



Giọng của thư ký Chu không lớn, nhưng lại làm người khác không dám đáp lại.



Đặc biệt câu nói cuối cùng kia càng làm cho lòng người run sợ.



Người phụ nữ kia có chút ngơ ngác, từ lúc nào Thẩm tổng có quy định này chứ?



Cô ta đột nhiên nhớ tới gì đó, thầm trừng mắt Giang Đóa, nhất định là vì con khốn này. Vốn định hãm hại Giang Đóa, ai biết chuyện không thành, ngược lại rước lấy phiền phức.



"Còn không giải tán đi làm việc đi."



Mọi người không dám ý kiến, người phụ nữ kia không cam lòng, trừng mắt với Giang Đóa và Minh Thù. Sau đó, giận dữ trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu làm lại tài liệu.



Thư ký Chu vươn tay xoa mắt, rồi xoay người vào phòng làm việc Thẩm Viễn Chiêu.



"Thẩm tổng, đã xử lý tốt."



"Nguyễn Ly kia lúc trước biểu hiện thế nào?" Thẩm Viễn Chiêu đột nhiên hỏi.



Hôm nay ở thang máy, cô ta lại thẳng thắn cầm tài liệu tố cáo với mình.



Hơn nữa, chuyện tối hôm qua khiến Thẩm Viễn Chiêu có ấn tượng sâu sắc với Minh Thù.



"Rất tốt, là người đứng đầu trong nhóm thực tập sinh. Tôi tra xét tư liệu cô ấy, không phải người nơi này, tốt nghiệp đại học Hằng Tinh, thành tích xuất sắc nhất, là học sinh tiêu biểu."



"Đại học Hằng Tinh sao?"



Thẩm Viễn Chiêu khẽ ngẩng đầu.



"Vâng, nổi danh là đại học quý tộc ở nước ngoài, người bình thường không theo nổi. Tin tức cụ thể còn phải tra hộ khẩu của cô ấy."



Thẩm Viễn Chiêu trầm ngâm: "Đi điều tra."



Một người vô cùng ưu tú, lặng lẽ xuất hiện trong công ty hắn, không thể có chuyện tốt như vậy.



"Thẩm tổng, cô ấy cũng không che giấu. Nếu quả thật có chuyện gì, thì đáng lẽ cô ấy phải làm thân phận giả. Lúc nộp đơn xin vào, thì cô ấy cũng trả lời là vì người nhà ở đây, nên muốn đến nơi này làm việc."



"Điều tra một chút." Thẩm Viễn Chiêu kiên trì.



Bọn họ là thương nhân, phải cẩn thận lái thuyền vạn năm(*).



***



(*) Cẩn thận lái thuyền vạn năm: Nguyên văn là ngư ông cẩn thận cầm bánh lái mới có thể lái thuyền vạn năm. Ý chỉ làm việc gì cũng phải thận trọng, cảnh giác mới có thể giữ cục diện thành công nhất định.