Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 175 : Cầu Cưới Thiên Kim (8)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Minh Thù cúi đầu tìm dây an toàn, xe lại đột nhiên tăng tốc, thoáng cái thân thể Minh Thù nhào về phía trước.



Tần Triệt túm lấy cô, ôm Minh Thù vào ngực, gắt gao buộc chặt cô.



"Đừng lộn xộn."



Xe phía sau càng lúc càng tiến gần, bọn họ bắt đầu dùng xe đụng đến, thân xe lắc lư không ổn định.



"Thiếu gia, ngồi cho vững."



Vệ sĩ tăng tốc độ xe đến tối đa.



Tần Triệt hô hấp đều đặn, Minh Thù bị hắn nhét vào lòng, thậm chí có thể nghe thấy nhịp tim của hắn, mỗi một âm thanh đều rất chậm rãi.



Minh Thù có chút suy tư.



"Sợ rồi?"



Tần Triệt không cảm thấy người trong lòng có động tĩnh gì nên hỏi.



"Sợ? Làm sao mà sợ được chứ? Em thấy thế này càng kích thích."



Giọng Minh Thù tựa như chồng lên nhịp tim của hắn:



"Để em lái xe thì tốt hơn."



Tần Triệt: "..."



Quả nhiên là hắn nghĩ nhiều.



"Ầm!"



Lại là một lần va chạm, xe cũng đã bị đụng đến biến dạng.



Vào lúc này, một chùm ánh sáng phía trước chiếu đến, toàn bộ thế giới bị bao phủ bởi tầng ánh sáng trắng.



Ầm.



...



Minh Thù bị một đôi móng vuốt lông xù tát tỉnh, cô nhìn thú nhỏ ngồi xổm trên mặt cô, đầu cô vô cùng đau.



"Đi xuống."



Minh Thù nói một tiếng có khí mà không có lực.



Thú nhỏ dùng sức, lấy móng vuốt đè mặt Minh Thù.



Đi xuống thì đi xuống, hung hăng cái gì chứ, sớm biết vậy sẽ không đánh thức cô.



Tiếp theo đó, thân thể thú nhỏ cuộn thành hình tròn, lăn qua một bên nhanh như chớp.



Minh Thù phát hiện mình nằm trong lòng Tần Triệt, trong thời khắc cuối cùng ấy, dường như Tần Triệt ôm cô vào lòng.



Cô còn có thể nghe tiếng tim đập của Tần Triệt, vẫn chậm rãi như cũ, chưa chết.



Vệ sĩ trước mặt không biết sống chết thế nào.



"Tình huống bên ngoài thế nào?"



Minh Thù hỏi thú nhỏ. Dáng vẻ rung rung lắc lắc của chiếc xe này thật kích thích.



Thú nhỏ thì thầm: "Tự cô nhìn đi."
Nói xong y tá bụm mặt chạy ra ngoài. Minh Thù tiếp tục gặm hai cái bánh bao.



Tần Triệt mang chăn che mình, nhưng nhìn thấy chăn bẩn liền bỏ xuống, hắn khàn tiếng hỏi:



"Cô là ai?"



Minh Thù ngẩn người một lát: "Em là em gái anh."



Giọng Tần Triệt yếu ớt: "Tôi không có em gái."



Giọng nói kia rất nghiêm túc, không giống như nói giỡn.



Minh Thù nhìn vào mắt Tần Triệt, giọng điệu kỳ lạ:



"Anh còn nhớ rõ anh là ai không?"



Chắc không phải mất trí nhớ rồi chứ?



"Tần Triệt."



Tần Triệt khinh thường nhìn Minh Thù:



"Rốt cuộc cô là ai? Sao tôi lại xảy ra tai nạn giao thông?"



Ừ...



Biết mình tên gì... Vậy khẳng định là ngã đến ngốc rồi.



Minh Thù nghi ngờ hỏi: "Anh thật sự không biết em sao?"



Chắc không phải giả vờ chứ?



Tần Triệt tỉ mỉ quan sát cô vài lần, chậm rãi lắc đầu, ảnh hưởng từ vết thương trên đầu làm hắn đau đến không dám cử động.



Chỉ là không biết cô, nhưng nhớ kỹ tên mình...



Mất trí nhớ có chọn lọc sao?



Mẹ nó, thực sự mất trí nhớ hay là giả vờ mất trí nhớ?



Mặc kệ, trẫm không tin.



Minh Thù tiếp tục hỏi: "Hiện tại là năm mấy tháng mấy anh biết không?"



Tần Triệt không hề nghĩ ngợi, thốt ra: "Ngày 25, tháng 3, năm 2016. Cô còn chưa nói cho tôi biết tại sao tôi lại xảy ra tai nạn giao thông? Tôi nhớ... Tôi đang tham gia một cuộc hội nghị."



Tháng 3 năm 2016, lúc đó bà Nguyễn và ông Tần chưa kết hôn.



Minh Thù chống cằm suy tư, xem ra thật sự là mất trí nhớ:



"Bây giờ đã là tháng 7, năm 2017."



Minh Thù chỉ vào lịch ở bên cạnh: "Có ấn tượng không?"



Tần Triệt nhìn chằm chằm số 2017 to lớn trên lịch ngày, có chút mờ mịt.



"Tôi... Không nhớ nữa."



Hắn nhìn về phía Minh Thù, nghi ngờ càng sâu:



"Rốt cuộc cô là ai? Vừa nãy y tá kia nói cô là bạn gái tôi?"