Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 176 : Cầu Cưới Thiên Kim (9)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Bạn gái sao?



Tên ngốc này chỉ sợ là ngã đến hỏng đầu óc rồi.



Minh Thù cười cười, đôi mắt đảo vài vòng, chẹp chẹp miệng:



"Thực ra, tôi là kẻ thù của anh."



Mặc kệ là mất trí nhớ thật hay mất trí nhớ giả, trước tiên phải làm hắn tức chết mới được.



"A, là cô?"



Mặc dù Tần Triệt rất hỗn loạn vì mất trí nhớ, nhưng vẻ mặt châm chọc và giọng nói đều không hề thay đổi.



Là cô thì thế nào?



Khinh thường hay thế nào đây?



Chó xem thường người mà!



"Đúng, tôi dự định sẽ giết anh."



Minh Thù híp mắt cười, khiêu khích nhìn hắn.



"Vậy vì sao cô đưa tôi đến nơi này?"



Tần Triệt nhìn quần áo bị lấm bẩn của cô, dường như vừa nhìn là biết cô đang nói dối.



Minh Thù tự nhiên giải thích: "Sau này tôi lại nghĩ khác, để anh chết như vậy quá dễ dàng rồi, cho nên tôi không thể để anh chết như vậy."



Dường như thấy giá trị thù hận đang vẫy tay nha.



"Không phải." Tần Triệt chắc chắn.



"Hừ, tôi nói tôi chính là như vậy, sao anh không tin vậy?"



Chỉ cần hận trẫm là được rồi.



Tần Triệt châm chọc: "Nếu như ngay cả bản thân mình có kẻ thù nào tôi cũng không rõ, làm sao đi lên được vị trí ngày hôm nay?"



Từng thấy qua kẻ mạo danh ân nhân cứu người, nhưng chưa từng thấy qua người mạo danh kẻ thù.



"Có phải là cô sợ tôi xảy ra chuyện gì, muốn dùng cách này chia tay với tôi đúng không?"



Tần Triệt đột nhiên nói: "Cô đã là bạn gái của tôi, cô yên tâm, dù cho tôi có chuyện gì cũng sẽ không liên lụy cô."



Ai là bạn gái của ngươi chứ?



Trẫm chính là em gái ngươi!



"Tôi nói với anh này, chính là một năm anh mất đi ký ức này, thực ra chúng ta có ân oán rất sâu. Tôi trước đây đối với anh như thế này thế kia..."



Tần Triệt nghiêm túc hỏi: "Có phải trước đây, tôi vì công việc mà bỏ quên cô không?"



Minh Thù phát điên: "Anh phải hận tôi, biết không? Chúng ta là kẻ thù! Kẻ thù đó, biết không?"




Bởi vì quá ồn nên bọn họ bị bác sĩ đuổi ra ngoài, để cho bọn họ nhanh chóng chuyển vào bệnh viện lớn trong thành phố, bằng không người vệ sĩ kia có thể nguy hiểm tính mạng.



Vệ sĩ vẫn còn hôn mê, Minh Thù chỉ có thể tìm một xe đưa bọn họ vào thành phố.



Trên xe, Tần Triệt sắc mặt tái nhợt, dường như lúc này hắn ngồi trên xe rất khó chịu.



"Tôi muốn uống nước."



Tần Triệt nói với Minh Thù.



"Không có nước." 



"Tôi thấy em mua rồi."



Trong giọng nói Tần Triệt vừa tự nhiên vừa mang theo châm chọc.



Hắn dường như muốn kiềm chế, gằn từng câu từng chữ:



"Tôi muốn uống nước."



"Ôi cô gái, bạn trai cô trông rất khó chịu, cô mau cho người ta uống nước đi."



Chú lái xe phía trước nhiệt tình mở miệng.



"Hắn không phải bạn trai tôi." Minh Thù giải thích.



Bạn trai thần kinh thì có.



"Vợ chồng trẻ cãi một chút cũng được, nhưng đừng mang sinh mạng ra nói đùa." Chú tài xế nghiêm túc.



A!



Minh Thù lấy nước ở bên cạnh cho Tần Triệt, Tần Triệt mở nắp uống một ngụm, khẽ nhíu mày: "Em mua nước gì?"



"Từ ống dẫn nước."



Có sợ chưa?



"Phụt..."



Một miệng nước của Tần Triệt đều phun hết ra ngoài.



Minh Thù còn khoanh tay trước ngực nhìn hắn cười, Tần Triệt lặng lẽ đậy nắp bình, sau đó đột nhiên ngã lên vai Minh Thù, đầu đặt trên vai cô, một tay vắt ngang eo cô:



"Tôi mệt quá."



Minh Thù muốn bùng nổ rồi. Sau đó, chỗ ngồi trước mặt vốn chật hẹp, phía sau lại bị cả người vệ sĩ chiếm. Cho dù Minh Thù đẩy thế nào, thì Tần Triệt vẫn bám dính trên người cô.



Minh Thù đẩy mệt rồi, trong tiếng rầm rì của ông chú trước mặt, cô đã từ bỏ ý nghĩ trong đầu này.



Tần Triệt yên tâm chiếm hết vòng ôm của Minh Thù, nhắm mắt thật sâu.



Minh Thù hận không thể dùng dao đâm chết hắn.