Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 178 : Cầu Cưới Thiên Kim (11)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Đám người kia trò chuyện thêm một trận, cuối cùng cũng rời đi, phòng bệnh yên tĩnh.



Minh Thù kéo cái ghế ngồi bên cạnh Tần Triệt.



Tần Triệt ấp ủ cảm xúc: "Làm sao vậy?"



"Anh không mất trí nhớ."



Minh Thù cười nhạt: "Rốt cuộc anh muốn chơi trò gì?"



Đâu có người nào dễ dàng mang hai triệu cho người khác chứ?



Tần Triệt đưa tập bệnh án qua cho Minh Thù: "Giấy trắng mực đen, chẳng lẽ là tôi..."



Tần Triệt nuốt câu sau vào trong, hệ thống lại câu chữ một lần nữa:



"Bác sĩ viết bệnh án, em còn chưa tin sao?"



Minh Thù đặt bệnh án xuống, mỉm cười: "Không sao, em chơi cùng anh."



Tần Triệt liếc mắt nhìn cô một cái: "Em có phải là... Thực sự muốn chia tay với tôi không? Ở chung với tôi gây rắc rối rất lớn cho em sao?"



Minh Thù cười: "Đúng vậy, ở cùng anh quả thực là sống không bằng chết."



"Tôi không biết trước kia tôi đối xử thế nào với em thế nào, nhưng sau này nhất định sẽ đối tốt với em."



Tần Triệt cầm tay Minh Thù, dùng lực một chút, khuôn mặt nghiêm túc.



"Được thôi, trước tiên cho em năm triệu."



Minh Thù thầm đếm trong lòng, đếm đến ba, Tần Triệt mới gật đầu:



"Được. Chỉ cần em không chia tay với tôi."



Vậy cũng đồng ý?



Đầu óc bị hư hỏng rồi sao?



Tần Triệt nhanh chóng cho người đưa chi phiếu tới. Tần Triệt ký tên mình lên, đưa chi phiếu cho Minh Thù.



Minh Thù nhìn mấy số không phía trên, trong lòng cảm thán, phong thủy thay đổi ông bà nói không sai. Đêm qua, hắn vẫn không đội trời chung với mình, vậy mà ngày hôm nay lại đưa tiền cho mình.



...



Minh Thù ra bệnh viện mua đồ ăn vặt, vừa khéo đụng Giang Đóa ở cửa.



Trên người Giang Đóa dính máu, sắc mặt tái nhợt, hoang mang lo sợ chạy đến bệnh viện.



Minh Thù nhanh chóng túm Giang đầu bếp lại: "Sao cậu lại thành dáng vẻ này?"
"Em ăn rồi." Minh Thù xấu xa vỗ vỗ bụng.



Tần Triệt: "..."



Minh Thù khép cửa lại, dẫn theo Giang Đóa đang thất hồn lạc phách đi về phía phòng bệnh của Nam Ưu Ưu. 



Trong phòng bệnh của Nam Ưu Ưu chỉ có mình Thẩm Viễn Chiêu, màng cửa không buông nên có thể thấy bên trong.



Nam Ưu Ưu và Thẩm Viễn Chiêu nói gì đó, Thẩm Viễn Chiêu đột nhiên vươn tay ôm lấy Nam Ưu Ưu, từ chỗ này có thể thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Nam Ưu Ưu giống như rất đau lòng. Thẩm Viễn Chiêu chần chừ vỗ đầu Nam Ưu Ưu, bộ dáng rất dịu dàng.



Giang Đóa vốn sắc mặt tái nhợt, thấy hai người ôm nhau thì sắc mặt càng trắng hơn.



"Tiểu Ly... Chúng ta đi thôi."



"Không vào sao?"



Giang Đóa lắc đầu, giục Minh Thù: "Đi thôi."



Minh Thù cười hỏi: "Thích Thẩm Viễn Chiêu sao?"



Giang Đóa như nai con hoảng sợ, rụt rè nhìn Minh Thù. Giang Đóa cắn môi, nhỏ giọng phủ nhận: "Không phải."



Người như Thẩm Viễn Chiêu, làm sao cô dám thích, có tư cách gì mà thích. 



Minh Thù từ chối cho ý kiến, dẫn theo Giang Đóa đến phòng bệnh Tần Triệt.



Giang Đóa thấy người trên giường bệnh thì hơi sửng sốt một chút. Dường như lâu như vậy mới phản ứng lại, cô ấy gặp được Tiểu Ly ở bệnh viện.



Người đàn ông trên giường bệnh đẹp trai như Thẩm Viễn Chiêu... Nhưng là hai kiểu đẹp trai hoàn toàn khác nhau. Người có thể ở chỗ này thì không phú cũng quý. Tiểu Ly lại có thể quen biết người lợi hại như thế sao?



Tần Triệt dường như sợ mình nói ra lời nào không dễ nghe, nên ngậm miệng không nói, cuối đầu xem điện thoại vừa nãy mang đến.



"Tiểu Ly, anh ấy là..." Ai vậy?



"Anh tớ." Minh Thù nói một tiếng.



"Bạn trai." Tần Triệt ngẩng đầu sửa lời.



Giang Đóa có chút ngơ ngác, rốt cuộc là anh trai hay bạn trai?



"Đừng để ý đến hắn, đầu óc bị đụng hỏng rồi." Minh Thù chỉ chỉ vào đầu.



Giang Đóa thấy đầu Tần Triệt quấn đầy băng gạc, gật đầu biểu thị đã hiểu. Thật đáng thương, đẹp trai như vậy nhưng đầu óc lại không bình thường.



Tần Triệt: "..."



Tùy tiện dẫn người khác về, còn nói hắn như vậy, đã thế không thèm mua đồ ăn cho hắn nữa.