Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 179 : Cầu Cưới Thiên Kim (12)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


"Tôi muốn uống nước."



Tần Triệt cắt ngang câu chuyện của Minh Thù và Giang Đóa.



Minh Thù quay đầu liếc mắt nhìn hắn: "Tự mình rót."



Tần Triệt chỉ kim trên tay: "Không thể xuống giường."



"Nhịn uống đi."



Tần Triệt không khống chế được châm chọc: "Thân là bạn gái, em đối xử với bạn trai như vậy sao?"



Minh Thù có ý tốt đề nghị: "Vậy anh đổi người khác đi!"



Tần Triệt: "..."



Hắn tức giận cầm di động gọi vệ sĩ bên ngoài đi vào rót nước.



"Tiểu Ly, sao cậu có thể đối xử với bệnh nhân như thế..."



"Trước hết nghĩ xem cậu nên làm gì đi."



Vẻ mặt Giang Đóa trở nên ảm đạm, mình nên làm gì bây giờ? Ngay cả người hại mình là ai cũng không biết. Nam Ưu Ưu còn bị thương, nếu có chuyện gì thì mình phải nhận trách nhiệm này như thế nào.



Giang Đóa vốn định chờ sau khi Thẩm Viễn Chiêu rời đi, đi xem Nam Ưu Ưu nhưng mà Thẩm Viễn Chiêu vẫn luôn ở phòng bệnh cùng Nam Ưu Ưu. Trong lòng Giang Đóa khó chịu, cuối cùng nói lời tạm biệt với Minh Thù, tinh thần sa sút bỏ đi.



Minh Thù dựa vào cửa sổ, dùng di động mới lướt xem danh sách tin tức, Tần Triệt liếc cô vài lần nhịn không được nói:



"Em qua đây một chút."



"Không rảnh."



"Tôi có lời muốn nói với em."



"Không muốn nghe."



"Tôi gọi bác sĩ rồi."



Minh Thù để di động xuống, ý cười đôi mắt mơ hồ hiện ra không tốt. Cô cất điện thoại vào túi, nhấc bước chân đi qua, cao ngạo nhìn Tần Triệt.



"Em nói cho tôi nghe xem, trước đây chúng ta ở chung thế nào?"



Tần Triệt để Minh Thù ngồi xuống.



Trước đây...



Chúng ta thực sự không quen.



Tuy rằng không quen, nhưng Minh Thù vẫn há miệng nói:



"Trước đây à, em đặc biệt khốn nạn, hút thuốc uống rượu, đánh nhau cờ bạc, còn ở bên ngoài cho anh đội nón xanh, nuôi một vài người yêu nhỏ..."




Ngày hôm sau, Minh Thù nghe nói Giang Đóa phải gánh trách nhiệm này, tuy rằng không bị đuổi việc, nhưng bị chuyển sang ban khác làm hậu cần không có chút tương lai nào.



Nam Ưu Ưu hành hạ nữ chính như vậy, đoán chừng là sợ nữ chính bị nhận ra quay về Nam gia. Bây giờ cách lúc nữ chính và Nam gia quen biết nhau, còn có một khoảng thời gian. Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài.



Giọng nói của Tần Triệt vang lên phía sau:



"Em đi đâu vậy?"



"Đánh nhau."



"Đánh..."



Đánh gì chứ, con gái nhà lành, không có chút thùy mị sao? 



"Cần gọi vệ sĩ không?"



"Không cần."



Tần Triệt cảm thấy mình đúng chính là bạn trai hai mươi tư đạo hiếu. Muốn tiền cho tiền, muốn đánh cho vệ sĩ. Đời này của hắn, cũng chưa từng thấy ai tốt như vậy.



Minh Thù trực tiếp đi về phía phòng bệnh của Nam Ưu Ưu, Thẩm Viễn Chiêu không ở đây, lúc này Nam Ưu Ưu một mình trong phòng bệnh.



Minh Thù đột nhiên xông tới, Nam Ưu Ưu có hơi ngạc nhiên, sau đó cảnh giác ngồi dậy:



"Cô tới làm gì?"



"Tay có đau không?"



Minh Thù đóng cửa lại, hỏi với giọng điệu dịu dàng.



Nam Ưu Ưu lại nghe ra được không có sự quan tâm trong đó.



"Cô muốn làm gì?"



Trực giác nói cho cô ta biết có gì đó không thích hợp.



"Cô cũng rất liều mạng đó, vì hãm hại Giang Đóa mà không tiếc để bản thân nguy hiểm, cũng không sợ rách mặt nhỉ?"



Minh Thù hơi tò mò hỏi.



Trong lòng Nam Ưu Ưu hoảng loạn, tay ở dưới chăn nắm chặt góc áo, giả vờ bình tĩnh:



"Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì."



"Chỗ cô bị thương là ở cánh tay, chứ không phải đầu."



"Nguyễn Ly, tóm lại cô tới làm gì?"



Nam Ưu Ưu nổi giận: "Nếu như chỉ tới xỏ xiên, vậy thì mời cô rời khỏi, ở đây không hoan nghênh cô."