Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 187 : Cầu Cưới Thiên Kim (20)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


"Ngươi không sợ ta thực sự thích hắn rồi quên mất nhiệm vụ sao?"



Hệ thống khác của người ta rất sợ ký chủ nảy sinh tình cảm, ảnh hưởng nhiệm vụ. Nó toàn xúi cô làm ngược lại, không ngừng xúi bậy cô nói chuyện yêu đương. Từ lúc thế giới thứ nhất bắt đầu, nó đã bắt đầu có ý đồ này rồi. Cô sợ là gặp phải một hệ thống giả.



[Ký chủ, vì sao chỉ có một mình cô ở đây?] 



Hài Hòa Hiệu không trực tiếp trả lời, lại hỏi ngược Minh Thù.



Minh Thù im lặng vài giây.



Căn phòng im ắng vang lên tiếng cười khẽ của cô:



"Hài Hòa Hiệu, ngươi thật sự hiểu ta sao?"



[Tôi không hiểu cô.] 



Hài Hòa rất thẳng thắng thành khẩn. 



[Thế nhưng, cô không giống với người khác.]



Tuy rằng không biết vì sao, nhưng Hài Hòa Hiệu biết cô sẽ không dễ dàng thích một người như vậy. Hoặc là nói...



Nó chưa từng thấy cô thích bất kì người nào.



"Không giống..."



Minh Thù rầm rì một tiếng: "Đúng là không giống."



Cô làm sao giống người khác được chứ? Cô đẹp như vậy cơ mà.



Bàn tay đột nhiên bị lông mềm chọc một cái, thú nhỏ dùng móng vuốt chụp mu bàn tay của Minh Thù.



Đói rồi!



Ta muốn ăn đồ ăn!



Minh Thù nhét nó vào chăn: "Giảm béo!"



Thú nhỏ tức giận.



Nếu cô không cho ta ăn, ta sẽ ra khỏi nhà.



"Tự nhiên."



Minh Thù ném nó xuống đất: "Đi đi, đừng trở về, dù sao ta cũng nuôi không nổi."



Thú nhỏ nhảy trên mặt đất hai cái, Minh Thù không nhìn nó, nó lại rầm rì nhảy lên.



Đồ xúc phân, ngươi còn nợ ta Mãn Hán Toàn Tịch, muốn giựt nợ cũng không có cửa đâu.




Tần Triệt liếc cô một cái: "Tôi không biết bọn họ sẽ làm thế nào, nhưng nếu đổi lại là tôi. Tôi sẽ nghĩ biện pháp để đối phương mất trí nhớ một lần, hoặc là càng không từ thủ đoạn một chút."



Không từ thủ đoạn một chút là cái gì, Minh Thù không hỏi, Tần Triệt cũng không nói.



"Cho nên sau tai nạn giao thông, anh mượn em làm tấm chắn sao?"



Tần Triệt gật đầu.



Có một nửa nguyên nhân là vì chuyện này, còn một nửa nguyên nhân khác đương nhiên là vì hắn phải tấn công cô.



Một mũi tên bắn hạ đôi đại bàng, cớ sao mà không làm.



Vẻ mặt Minh Thù không có gì thay đổi, hỏi: "Vậy anh biết là ai sao?"



Tần Triệt lắc đầu.



Nếu như biết là ai muốn hại hắn, cũng không cần phiền toái như vậy.



Minh Thù hơi thất vọng, nếu như biết là ai, cô có thể liên kết cùng người kia làm Tần Triệt tức chết.



Nếu như biết suy nghĩ lúc này của Minh Thù, đoán chừng Tần Triệt sẽ trực tiếp bóp chết cô.



"Còn một vấn đề rất quan trọng."



"Cái gì?"



"Làm sao anh biết có người muốn hãm hại anh?" 



Tần Triệt sửng sốt một chút, hắn đưa tay vén tóc trên trán, cao quý lạnh lùng hừ một tiếng:



"Tôi tự nhiên có biện pháp của tôi."



Hắn chợt cúi người nói: "Cho nên, em gái thân yêu của tôi, sau này ở bên ngoài nhớ kỹ em chính là bạn gái của tôi."



Minh Thù nghiêng đầu: "Bọn họ không biết em là em gái anh sao?"



"Đương nhiên biết."



"Làm như vậy có ích lợi gì?"



"Phòng ngừa bọn họ đưa phụ nữ lai lịch không rõ ràng cho tôi."



Tần Triệt vươn tay xóc tóc Minh Thù: "Người nhà an toàn hơn, không phải sao?"



Không, một chút cũng không an toàn.



Trẫm muốn nói chuyện hợp tác, vấn đề cùng người định hại chết ngươi.