Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 188 : Cầu Cưới Thiên Kim (21)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Lúc Minh Thù ăn sáng, thú nhỏ mới đội lông ướt nhẹp từ cửa sổ lăn vào. Nó một đường nhảy đến trên bàn Minh Thù, vừa khéo đâm vào chén cháo của Minh Thù.



Minh Thù: "..."



Tần Triệt đi ra nhìn thấy một con vật đủ mọi màu sắc, hình dáng như chó nhưng nhỏ chừng bằng bàn tay đang tựa sát vành chén, hấp tấp húp cháo.



Minh Thù cắn bánh mì, ánh mắt khó hiểu nhìn nó.



Con vật nhỏ có đuôi như đuôi thỏ, lúc này đang lắc qua lắc lại cực kỳ đáng yêu.



Dĩ nhiên, nếu như không phải là thân lông kia của nó cay mắt như vậy.



"Đây là con gì vậy?"



Tần Triệt đến gần quan sát.



Thú nhỏ nghe tiếng động thì liền cuộn tròn người lại lăn vào trong lòng Minh Thù, thoáng một cái đã không thấy tăm hơi.



"Chó, anh chưa thấy qua bao giờ à?"



Minh Thù cầm cái chén sạch khác múc cháo, thờ ơ nói.



Đồ xúc phân, ngươi nói ai là chó đấy?



Ai là chó? Ta mới không phải là chó!



Thú cưng nhỏ không hiếm nhưng mà:



"Hôm qua, em không mang thú cưng đến mà."



Cho nên con chó này từ đâu tới?



"Nó từ trên trời rơi xuống."



Minh Thù nói mò.



Tần Triệt: "..."



Cô cho là Lâm muội muội à, còn từ trên trời rơi xuống, tại sao không nói là cô biến ra?



Nhìn Minh Thù không định nói, hắn cũng chỉ có thể nhìn nhiều thêm một chút thôi. Minh Thù ăn sáng xong, điện thoại Tần Triệt liên tục reo.



"Ừ, đã biết."



Tần Triệt cúp điện thoại, quăng đến trước mặt Minh Thù.



Báo chí sắp chữ, tựa đề chữ đỏ đậm hơn.



"Tổng tài Thẩm thị ban đêm hội họp mỹ nữ, chơi xe tốc độ cao đùa giỡn trong thành phố."



Ảnh chụp hơi mờ nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra người bên trong. Tin tức này đối mặt với tin Tần Triệt đảm nhận đại sứ tình yêu từ thiện.



Vô cớ châm biếm.



"Sao mờ như vậy." 



Chụp cũng không quá rõ, dường như cũng không chụp rõ Nam Ưu Ưu, nếu như không phải người thân thiết với cô ta thì khẳng định không nhận ra.
"Tôi thích em, Ưu Ưu."



Lúc Thẩm Viễn Chiêu nói câu này có chút hoảng hốt, giống như... Có cái gì đó thay đổi nhưng hắn lại không bắt được.



"Thẩm tổng..."



Thẩm Viễn Chiêu ngăn chặn sự kỳ lạ trong lòng, vươn tay sờ sờ đầu Nam Ưu Ưu:



"Cho nên em bằng lòng làm bạn gái tôi nhé!"



"Em..."



Nam Ưu Ưu hận không thể lập tức đồng ý nhưng mà cô ta vẫn không thể, cô ta không biểu hiện ra bất kỳ sự vui mừng nhảy nhót nào, cô ta chỉ có thể làm khó dễ cùng giãy giụa, lại nhất định phải để cho Thẩm Viễn Chiêu nhìn ra cô ta thật sự yêu hắn.



Thẩm Viễn Chiêu nhìn bộ dạng kia của Nam Ưu Ưu, tâm tình khẽ động, cúi người hôn cô ta.



Cuối cùng Nam Ưu Ưu thở hổn hển nằm trong ngực hắn, nhỏ giọng nói:



"Em bằng lòng."



Thẩm Viễn Chiêu an ủi Nam Ưu Ưu một lúc, Nam Ưu Ưu cẩn thận hỏi:



"Thẩm tổng..."



"Hửm? Còn gọi Thẩm tổng sao?"



Nam Ưu Ưu cười ngượng ngùng, gọi cái tên đã lâu không gọi:



"Anh Thẩm, chuyện tin tức... Là ai làm vậy?"



"Đừng lo, tôi sẽ xử lý."



Trong đôi mắt Thẩm Viễn Chiêu lóe lên sự tàn nhẫn.



"Em muốn biết." 



Chắc cô ta đã đoán ra là ai, chẳng qua là còn muốn xác nhận một chút.



Thẩm Viễn Chiêu liếc mắt nhìn cô ta một cái:



"Nguyễn Ly và Tần Triệt."



Quả nhiên là cô. Tối hôm qua ly rượu kia vốn là chuẩn bị cho Minh Thù, không ngờ lại giúp cô ta một tay, nhưng Thẩm Viễn Chiêu sẽ không nghi ngờ ly rượu kia là cô ta động tay động chân chứ?



"Đêm qua là Nguyễn Ly cố ý sao?"



Nam Ưu Ưu lộ ra sắc mặt hoảng sợ, đổ chuyện bỏ thuốc cho Minh Thù.



Thẩm Viễn Chiêu hận nhất chính là người khác lừa hắn.



Cô ta khó khăn lắm mới có được hắn, tuyệt đối không thể để hắn nghi ngờ mình.



Thẩm Viễn Chiêu khẽ nhíu mày, trong lòng có suy nghĩ khác, nhưng cuối cùng không biết vì sao suy nghĩ lại theo Nam Ưu Ưu:



"Hẳn là thế, chuyện này không xong như vậy đâu. Em yên tâm, tôi sẽ đòi công bằng giúp em."