Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 213 : Tụ Chúng Tu Tiên (13)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Chuyện Ma tộc chạy trốn đệ tử bình thường cũng không biết.



Cho nên dưới chân núi thực sự yên tĩnh, chỉ là Minh Thù đột nhiên xuất hiện khiến cho sự yên tĩnh này lại có vẻ không yên tĩnh như vậy.



"Huyền Cơ, không phải ngươi đã chết sao?" 



Hương Lan dẫn theo người vây quanh Minh Thù, vẻ mặt tức giận: "Ngươi còn trở về làm gì?"



Kẻ nào tung tin đồn trẫm đã chết!



Minh Thù mỉm cười: "Ta chết đi sống lại, có sợ không?"



Hiển nhiên Hương Lan không tin: "Bớt nói hươu nói vượn (*) đi!"



Trên thế giới này nào có chuyện chết đi sống lại.



Minh Thù vẫn tươi cười như cũ: "Ngươi nói trước đó ta đã chết, ta nói ta chết đi sống lại ngươi lại bảo ta nói hươu nói vượn, con người ngươi sao lại không nói đạo lý thế."



"Phanh!"



Dường như cùng lúc Minh Thù dứt lời, Hương Lan bị Minh Thù đè xuống mặt đất.



Tuỳ tùng của Hương Lan theo bản năng muốn tiến lên hỗ trợ, Minh Thù mỉm cười đôi mắt đảo qua phía đó, một đám người liền bất động tại chỗ.



Mọi người: "…" 



Khỉ chứ, ngươi nói đạo lý là nói như thế này ư?



Minh Thù rũ mắt nhìn về phía Hương Lan hai mắt sắp phóng lửa: "Lần sau nói có lý một chút, biết không."



Minh Thù vừa trở về đã đánh Hương Lan, mọi người bàn tán sôi nổi, có kẻ tò mò Minh Thù đã đi đâu trong khoảng thời gian này, cũng có người bàn luận Minh Thù lợi hại.



Từ trưởng lão trước đây đối phó với Minh Thù, nghe tin mà đến.



"Huyền Cơ, trong khoảng thời gian này ngươi đã đi đâu vậy?" 



Từ trưởng lão đi lên liền phóng ra sức ép, ý đồ phủ đầu ra oai với Minh Thù.



Nhưng Minh Thù đứng vững vàng, ngoài vạt áo bay bay nhìn như không thấy sức ép mà Từ trưởng lão tung ra.



"Tu tiên." 



Minh Thù nhìn sắc mặt khó coi của Từ trưởng lão, chậm rãi cười nói: "Bằng không ta còn có thể đi cứu vớt thế giới sao?"



"Một tam linh căn như ngươi tu cái gì được, còn không phải phế vật ư!"
Tử Lạc suy nghĩ một chút, từ chối ý tốt của thiếu niên: "Không cần, ta không làm gì có lỗi với nàng ta, chắc là chuyện riêng tự ta đi là được rồi."



Thiếu niên có chút không yên lòng nhưng Tử Lạc kiên trì, cuối cùng hắn chỉ có thể căn dặn:



"Vậy ngươi cẩn thận chút, danh tiếng người này rất tệ. Nếu có chuyện gì, ngươi gọi to một tiếng, ta dẫn người tới nàng ta cũng không dám khi dễ ngươi."



Tử Lạc gật đầu. Nàng ta ôm tâm tình thấp thỏm đi tới cửa chính sân luyện tập.



Minh Thù ngồi trên đầu con sư tử đá ngoài sân luyện tập ngửa đầu nhìn trời, những người xung quanh đều cách khá xa chỉ trỏ nàng. Tử Lạc nhìn tư thế kia đột nhiên sờ sợ, không dám đi qua.



Nàng ta khẽ cắn môi, một lúc sau đi tới bên cạnh sư tử đá dưới cái nhìn soi mói của mọi người:



"Xin chào, xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì không?"



Minh Thù cúi đầu liếc mắt nhìn nữ chính, không cố gắng biểu hiện ra khí chất giống như nữ chính giả, toàn thân Tử Lạc đều lộ ra linh khí tựa như một khối bảo ngọc thuần khiết không nhiễm bẩn.



Minh Thù cầm Bích Hải Thạch đến tìm nữ chính. Nàng quan sát nữ chính từ đầu đến chân. Ngoại môn có tổng cộng mấy sân luyện tập, nữ chính không cùng một sân luyện tập với Vân Dao, cho nên Minh Thù mong ngóng chạy đến xem nữ chính vài lần.



Tử Lạc bị Minh Thù nhìn rất không tự nhiên: "Xin hỏi, ngươi có chuyện gì không?"



Minh Thù hỏi: "Ngươi biết làm cơm không?"



Tử Lạc sững sờ tại chỗ, làm cơm sao?



Tử Lạc không biết Minh Thù muốn làm gì, nhưng nhìn nàng như vậy thấy có chút lạnh người, sau đó nàng ta cúi đầu lắp bắp:



"Biết... Biết một chút."



Minh Thù nhảy xuống khỏi sư tử đá, cười híp mắt: "Làm cho ta bữa cơm, ta cho ngươi đồ tốt."



"Cái... Cái gì?"



Nấu cơm cho nàng sao? Đó là yêu cầu gì vậy?



Tử Lạc nhìn xung quanh một chút, người vây xem càng ngày càng nhiều. Nàng ta suy nghĩ một chút:



"Vậy ngươi đi theo ta đi, ta sẽ làm một ít..."



Minh Thù ôm tâm tình khát khao đi theo Tử Lạc.



***



(*) Nói hươu nói vượn: nói rất nhiều và toàn là những chuyện khoác lác, không có thật, không thực tế.