Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 214 : Tụ Chúng Tu Tiên (14)

Ngày đăng: 02:59 20/04/20


Nhưng sự thật chứng minh, không phải tất cả nữ chính đều thắp sáng kỹ năng nhà bếp cấp bậc tông sư. Giống như vị trước mặt này đây.



Giữ vững tinh thần không thể lãng phí lương thực, Minh Thù miễn cưỡng giải quyết xong chỗ đồ ăn, lấy viên đá từ trong tay áo ra nhét vào tay Tử Lạc, lúc Tử Lạc chưa kịp phản ứng đã rời đi rồi.



Cái biểu cảm ghét bỏ sau cùng kia là sao?



Tử Lạc nhìn viên đá trong tay, tuy rằng không biết là thứ gì nhưng hẳn không phải vật bình thường. Tử Lạc không biết là cái gì, nhưng nàng ta cảm giác mình không thể giữ vật quan trọng như vậy, sau đó nàng ta có đi tìm Minh Thù vài lần, nhưng ngay cả cái bóng của Minh Thù cũng không thấy đâu.



Ngược lại gặp phải mấy người thích gây sự, trong lúc tranh chấp, nàng ta không cẩn thận làm rơi vài giọt máu lên viên đá. Viên đá giao hòa với nàng ta, nàng ta phát hiện mình có thể không ngừng hấp thu linh khí ẩn chứa bên trong viên đá, tu vi dần dần tăng lên.



"Sư muội, muội làm gì vậy?"



Thiếu nữ ghé sát cửa sổ bị âm thanh này dọa cho giật mình, nhanh chóng nhảy xuống có chút ngượng ngùng nhìn người nọ:



"Lâm... Lâm Cẩn sư huynh, ta tìm... Tìm Huyền Cơ."



Lâm Cẩn biết cô nương này, thế nhưng...



"Muội tìm nàng ta thì trèo lên cửa sổ làm gì?"



Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Lâm Cẩn, sắc mặt Tử Lạc đỏ bừng:



"Ta không tìm thấy nàng, muốn ở trong phòng nàng... Chờ nàng. Ta không làm chuyện xấu."



Nói đến phần sau, nàng ta dùng sức khoát tay.



Lâm Cẩn vẫn đang nghi ngờ, lúc Tử Lạc xấu hổ đến sắp độn thổ, hắn mới nói:



"Lúc này, hẳn là nàng ta đang ở phòng bếp gần đây. Nhưng nàng ta không thích người khác làm phiền nàng ta. Muội có chuyện gì không?"



"Không..."



Tử Lạc lắc đầu, cắn môi, lại gật đầu: "Có... Có chút việc muốn nói với nàng ấy."



"Việc riêng sao?"



"Ừ."



"Ta đi hỏi giúp muội một chút."
"Lần trước ta đâm ngươi một dao, ngươi không hận ta sao?"



Lưỡi dao đặt ngay trên cổ hắn, Nhạn Dẫn không dám động: "Ta cho ngươi thấy ta không có ác ý đối với ngươi, ngươi không hài lòng sao?"



Trẫm muốn ngươi tức giận, oán hận trẫm.



"Nếu như ngươi không hài lòng, có thể đâm ta một dao nữa."



Nhạn Dẫn vừa nói vừa hướng về phía lưỡi dao.



Minh Thù nhanh nhẹn lui ra, đẩy ngực hắn cười khẽ: "Ngươi cho là như vậy là có thể lấy được viên đá sao? Rất xin lỗi, ta đã tặng viên đá cho người khác, sư tôn cũng đừng uổng phí sức lực chạy tới bán đứng bản thân."



Minh Thù bị một lực hất văng ra, Nhạn Dẫn nhảy lên một cái, trong tay có thêm một thanh kiếm để thẳng lên ngực Minh Thù:



"Tặng người khác rồi ư? Đưa cho ai?"



Minh Thù cười cười, giọng nói vô cùng muốn ăn đánh:



"Ta sẽ không nói cho ngươi biết, tức chết ngươi."



Kiếm trong tay Nhạn Dẫn cũng không có sát ý, hắn chỉ phòng ngừa Minh Thù ra tay lần nữa hất bay mình.



Nhạn Dẫn cật lực khiến mình bình tĩnh:



"Bích Hải Thạch tinh ngàn năm mới có một viên, ngươi biết nó quý giá cỡ nào không?"



"Cho nên mới tặng."



Bởi vì quý trọng cho nên mới tặng người ta.



Loại đồ vật này mà nàng lại tặng người khác, tặng người khác.



Đưa cho ai? Ai đáng để nàng chi mạnh tay như vậy? Hình như nàng không có bạn bè gì, cũng không có quan hệ tốt với trưởng bối nào. Chuyện Từ trưởng lão lần trước, nếu không có hắn đứng ra ngăn cản thì nàng sớm đã bị trục xuất khỏi tông môn.



Đó là người nàng thích sao? Được lắm.



Quan hệ của nàng và cái người tên là Lâm Cẩn rất thân thiết, tu vi gần đây cũng dần dần tăng lên, chẳng lẽ là đưa cho hắn sao?