Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 234 : Tụ Chúng Tu Tiên (34)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Trả lời bao nhiêu vấn đề thì thả bấy nhiêu người, Minh Thù quả thật có thả mấy người bên Ma tộc nhưng tên Ma tộc kia không chịu đi, hắn để mấy tên Ma tộc khác đi trước báo tin.



Minh Thù cũng không cản. Nàng ngồi trên bậc thang ôm thú nhỏ chờ Nhạn Dẫn.



Ma khí trên người Nhạn Dẫn thẩm thấu ra ngoài từng chút một, sắc mặt của tên Ma tộc kia đổi tới đổi lui nhìn chằm chằm Nhạn Dẫn.



"Phụt!"



Miệng Nhạn Dẫn phun ra máu tươi, ma khí xung quanh tán loạn nhanh chóng quay trở lại trong cơ thể hắn. Thân thể hắn mềm nhũn té xuống đất.



Minh Thù cứ nhìn như vậy cho đến khi hắn ngã hẳn xuống, sau đó nàng đứng dậy đỡ hắn đứng lên.



Nhạn Dẫn vươn tay lau khóe môi một cái, miễn cưỡng cười cười: "Xem ra mệnh ta đã như vậy."



Minh Thù nhíu mày.



Lúc này tên Ma tộc kia nói: "Đừng uổng phí khí lực, ma khí trong cơ thể hắn thuộc về ma quân. Tuy rằng ta không biết vì sao hắn dính phải, nhưng hắn chỉ có một con đường chết, trừ phi..."



Hắn cười quái dị mấy tiếng: "Trừ phi các ngươi tìm được ma quân."



Ma quân, vua của Ma tộc. Chính là vì vua của Ma tộc biến mất nên ma giới mới có thể bị người ta đặt ra cấm chế, giới hạn ra vào.



...



Ban đêm, toàn bộ Huyền gia đều có vẻ âm khí thâm trầm. Đống lửa không xua tan được giá rét đêm tối.



"Sư muội, ta lạnh..." Nhạn Dẫn kéo Minh Thù.



Minh Thù đẩy hắn ra, choàng một bộ y phục qua.



"Bẩn."



"Vậy ngươi chịu lạnh đi."



Dù sao trẫm cũng không lạnh.



Nhạn Dẫn thấp giọng nói: "Sư muội, ta cũng không biết còn có thể sống bao lâu."



Minh Thù trừng hắn, thô lỗ ôm lấy hắn: "Dám lộn xộn ta bóp chết ngươi."



Khóe miệng Nhạn Dẫn cong lên sợ Minh Thù phát hiện liền nhanh chóng thu lại, vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng, mặt vùi trong cổ nàng.



Hương vị trên người nàng... Thật quen thuộc.
"Sư muội, ngươi làm gì vậy?"



Minh Thù xả giận, cười nói: "Ta có chuyện muốn hỏi riêng hắn, sư huynh có thể ra ngoài một chút không?"



"Việc này..."



Chưởng môn chần chừ, nhìn dáng vẻ không lương thiện của Minh Thù: "Cho ngươi một giờ, đừng ra tay."



Minh Thù khoanh tay trước ngực, cười đến vô hại: "Ta là người nói đạo lý."



...



Ngày hôm sau.



Minh Thù nướng thịt xong xuôi, Nhạn Dẫn liền thở hổn hển leo lên theo sau còn có đệ tử Ly Hồn Phong.



"Ngươi tới làm gì vậy?"



Minh Thù che thịt nướng lại, nhìn chằm chằm đề phòng Nhạn Dẫn.



Hình như từ lúc rời khỏi Huyền gia, dáng vẻ của nàng chính là như vậy, tuy rằng bên ngoài nhìn qua không có gì khác thường, nhưng ánh mắt nàng nhìn mình luôn mang theo sự lạnh lùng.



Nhạn Dẫn đè nén quái dị trong lòng, bảo đệ tử đặt đồ xuống chờ bọn họ rời đi, hắn mới nằm trên ghế:



"Linh khí ở chỗ sư muội tốt hơn nhiều, ta muốn ở đây tu dưỡng."



"Quay về Ly Hồn Phong của ngươi đi!"



"Sư muội..."



Nhạn Dẫn nhìn Minh Thù, sắc mặt tái nhợt lạ thường, hắn nhếch môi: "Những ngày cuối cùng, ta muốn ở chung một chỗ với sư muội."



Minh Thù cười khẽ: "Ta nghĩ mục đích ngươi đến là muốn đẩy ta vào chỗ chết."



Nhạn Dẫn sửng sốt: "Sư muội..."



"Cạch!"



Minh Thù đặt bình ngọc lên chiếc bàn bên cạnh, giọng nói rất nhạt: "Có gì muốn giải thích với ta không?"



Đó là thứ rớt xuống từ trên người "mặt chữ quốc", nó giống với thứ Nhạn Dẫn mang theo trên người.