Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 235 : Tụ Chúng Tu Tiên (35)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Trong không khí có chút căng thẳng. Toàn bộ không gian thời gian dường như đều ngừng lại.



Ánh mắt Nhạn Dẫn nhìn chằm chằm vào cái bình ngọc kia, một lúc sau âm thanh khô khốc của hắn vang lên:



"Ngươi tin ta không?"



"Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi chứ?" 



Minh Thù im lặng.



Nhạn Dẫn đứng dậy, hắn đi tới trước mặt Minh Thù: "Có một số việc ta không thể giải thích với ngươi, thế nhưng ta tuyệt đối không mật báo cho ai hết."



Minh Thù cười: "Bình ngọc này chỉ có ngươi có, không phải ngươi chẳng lẽ lại là ta sao?"



"Ta thừa nhận bình ngọc này quả thực chỉ có ta có."



Nhạn Dẫn hít sâu một hơi: "Thế nhưng ta tuyệt đối không cho bất kỳ kẻ nào."



Minh Thù nhìn hắn không nói.



"Sư muội."



Thân thể Nhạn Dẫn hạ thấp xuống, quỳ một chân trên đất, bàn tay lạnh như băng đặt lên tay Minh Thù ngửa đầu nhìn nàng:



"Ta thích muội, muốn muội sống tốt, ta tuyệt đối sẽ không hại muội."



Hắn cầm tay Minh Thù đặt lên mặt nạ của mình, cầm lấy tay nàng nhẹ nhàng nhấc lên. Gương mặt dần dần hiện ra.



Đó là một gương mặt cực kỳ đẹp trai, trời đất dường như đều lu mờ vào khoảnh khắc này.



Nhạn Dẫn căng thẳng nhìn nàng: "Ta chỉ muốn cho một mình muội nhìn thấy."



Hắn hơi đứng dậy nhích tới gần Minh Thù, giọng nói rất trầm: "Không phải ta làm."



Sau đó, đôi môi tái nhợt của hắn rơi xuống cánh môi hồng thuận của Minh Thù. Môi của nàng rất mềm cũng rất ấm áp, như kẹo đường vậy, nó còn mang theo hương trái cây nhàn nhạt.



Nàng không né tránh... Nhạn Dẫn kinh ngạc, trợn to mắt nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc, đáy mắt trong suốt của nàng phản chiếu bộ dạng khiếp sợ của hắn, tựa hồ vẫn còn rung động say lòng người, mê hoặc trầm luân.



"Thình thịch!"



Không hiểu sao tim lại đập nhanh như vậy?
Loại bình ngọc này hắn có tổng cộng năm cái, hắn chỉ đưa một cái cho Minh Thù, trên người hắn có một cái. Cho nên trên giá hẳn còn lại ba cái, nhưng bây giờ chỉ còn lại một vậy là đã mất hai cái.



Đồ đặt trong này người thường không dùng được, đan dược có phẩm cấp khá cao, ngày thường cũng không ai dám đến đây.



Sắc mặt Nhạn Dẫn tối xuống, hắn chợt phất tay cái giá phía sau đổ ầm xuống, chai lọ rơi xuống đất vỡ nát.



Đệ tử bên ngoài nghe được âm thanh này đều chạy vào nhìn Nhạn Dẫn đứng giữa mớ hỗn độn, sắc mặt bọn họ thay đổi:



"Sư tôn... Xảy ra chuyện gì?"



Ngày thường sư tôn rất ít khi nổi giận, luôn là dáng vẻ lười nhác dễ nói chuyện, nhưng đệ tử Ly Hồn Phong đều hiểu thời điểm sư tôn nổi giận tuyệt đối rất đáng sợ.



Nhạn Dẫn xoay người, giọng nói lạnh lùng: "Trong khoảng thời gian này có ai đi vào đây không?"



"Không... Không có."



Các đệ tử không biết chuyện gì xảy ra, dập đầu lắp ba lắp bắp trả lời: "Không có ai vào cả."



Đại điện này chuyên đặt đan dược, ngoại trừ đệ tử của Ly Hồn Phong những người còn lại không thể tới nơi này.



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



"Nghĩ kỹ cho ta, ai đã từng đi vào đây?"



Nhạn Dẫn nhìn chằm chằm đệ tử: "Không nghĩ ra được thì đều đến ngoại môn cho ta."



"Sư tôn..." Đệ tử kinh hô.



Ánh mắt Nhạn Dẫn đảo qua, đám đệ tử liền không dám hé răng.



Đệ tử của Ly Hồn Phong đều bị gọi vào, người trông chừng ở điện này đều là các sư huynh đã vào Ly Hồn Phong tương đối lâu, tính tình của những người này như thế nào Nhạn Dẫn đều nắm rõ.



"Sư tôn... Thật sự không có người ngoài đi vào."



Điều tra một vòng cũng không tra ra được gì. Nhạn Dẫn tựa vào cửa: "Nói như vậy thì đồ là các ngươi cầm sao?"



Cái... Cái gì?



Mọi người hoảng hốt, bọn họ cầm thứ gì chứ?