Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 240 : Tụ Chúng Tu Tiên (Hết)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Tin tức chiếc vòng tay của Vân Dao không biết bị truyền đi như thế nào, sau khi nàng ta rời khỏi Ẩn Tông đã bị người ta truy sát.



"Tiểu cô nương, không cần phản kháng, ngoan ngoãn giao đồ ra đây mấy người chúng ta sẽ đối tốt với ngươi."



"Chỉ cần hầu hạ chúng ta cho tốt, sau này cơm ngon rượu say cũng không phải không thể."



"Ha ha đừng chạy..."



Đáy mắt Vân Dao tràn đầy sự thù hận, nỗ lực chạy về phía trước. Nàng ta phải sống. Nàng ta phải báo thù.



"Rầm!"



Vân Dao đụng vào một thứ lạnh như băng, thân thể lui về sau một bước.



Ngẩng đầu liền thấy một nam nhân đứng trước mặt, quần áo màu đen, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đang nhếch môi mỉm cười nhìn nàng.



"Kẻ nào?"



Người truy đuổi Vân Dao cũng đến trước mặt, thấy Vân Dao bị người khác chặn đường, tưởng rằng đến tranh đồ với bọn chúng cho nên lập tức hét lớn một tiếng.



Nam nhân vung tay áo, mấy kẻ phía sau như bị bóp chặt yết hầu, giãy giụa một lúc rồi ngã trên mặt đất.



Nam nhân khom lưng đối diện với Vân Dao: "Tiểu cô nương, nên trả cho ta đồ của ta."



Vân Dao trợn to mắt, nàng ta nhớ giọng nói này. Mặc dù giọng nói có hơi khác nhưng điệu bộ sẽ không sai. Chính là Ma tộc trong sơn động hôm đó.



"Ta không lấy đồ của ngươi, Bích Hải Thạch ở trong tay Huyền Cơ!"



Giọng nói của Vân Dao run run.



"Ta nói chính là..."



Đầu ngón tay nam nhân đặt ở chính giữa trán, một luồng khí đen từ mi tâm Vân Dao tràn ra, theo ngón tay nam tử hoàn toàn đi vào cơ thể:



"Thứ thuộc về ta."



Vân Dao có cảm giác trong cơ thể có thứ gì đó biến mất, năng lực và sự sống của nàng ta...



Vân Dao cố gắng giãy giụa, nhưng nàng ta hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích. Vòng tay mơ hồ nóng lên, dưới ánh nhìn hoảng sợ của nàng, vòng tay rắc một tiếng gãy rơi xuống đất.



Làm sao... Làm sao có thể như vậy?



"Nghe nói ngươi khi dễ Huyền Cơ sao?"



Nam nhân vẫn cười như cũ: "Coi như là ta trả nợ ân tình của Huyền Cơ. Tiểu cô nương, mơ đẹp."



Sự sống trong mắt Vân Dao dần dần biến mất, hơi thở dường như bị người ta bóp lại, nàng ta chật vật hô hấp.



Nam nhân nhìn thi thể trên mặt đất rồi nhìn về phương hướng của Ẩn Tông.



"Ma quân." Mấy tên Ma tộc đột ngột xuất hiện.



Nam tử chắp tay đi về hướng ngược lại với Ẩn Tông: "Quay về ma giới."



"Ma quân, kế hoạch của chúng ta..."



"Coi như nể mặt nàng."



Nam nhân cười nói: "Mấy trăm năm còn chờ được, huống chi chỉ một chút thời gian như thế này."



...



Minh Thù và Nhạn Dẫn kết thành đạo lữ, chưởng môn Ẩn Tông và phong chủ các phong kín đáo phê bình, những đệ tử còn lại chính là ước ao đố kỵ.



Huyền Cơ từ ngoại môn thăng lên phong chủ Linh Kiếm Phong, bây giờ lại kết làm đạo lữ với Nhạn Dẫn của Ly Hồn Phong. Nàng phải gọi là một bước lên trời. Tuy nhiên thực lực của nàng có hơi kém một chút...



Chưởng môn thảo luận chuyện này với Minh Thù, ngay cả Lâm Cẩn cũng đã lên trúc cơ, nàng vẫn chưa lên trúc cơ khiến chưởng môn tức đến giậm chân.




Tử Lạc bị thương, Quân Thanh cùng những người còn lại chống đỡ kết giới, hiển nhiên Ma tộc chiếm thế thượng phong.



Trong Ma tộc, nam tử áo đen dẫn đầu đội ngũ.



Thời điểm Ma tộc sắp phá tan Linh Kiếm Phong, thân ảnh màu lam sậm đột nhiên xuất hiện ở chân núi, mặt nạ bạc rạng rỡ tỏa sáng, lẳng lặng nhìn nam nhân áo đen một cách chăm chú.



"Ngoại trừ nơi này, những nơi còn lại tùy ý ngươi giải quyết."



Nam nhân áo đen nhìn Nhạn Dẫn: "Nàng ở trên núi sao?"



"Ừ."



Nam nhân áo đen cười: "Ân cứu mạng, ta nể mặt nàng."



Hắn phất tay, Ma tộc lui xuống.



Nam nhân áo đen nhìn Quân Thanh: "Quân Thanh, ân oán giữa chúng ta cũng nên tính một lần. Ba ngày sau, quyết chiến công bằng..."



Nhạn Dẫn không nghe tiếp, xoay người lên Linh Kiếm Phong. Quyết chiến ngày ấy, dường như toàn bộ thế giới đều sụp xuống... Chỉ còn lại bóng tối vô tận.



...



Trong phòng kim loại, các loại máy móc điên cuồng kêu tích tắc.



Thiếu niên trong khoang thuyền trong suốt mở mắt ra, đôi mắt đen láy như hố đen nổi cơn lốc làm người sợ hãi.



Hắn mạnh mẽ mở cửa khoang, từ bên trong đi ra.



Cửa kim loại màu trắng đồng thời bị người khác đẩy ra, mấy nhân viên lục đục tiến đến: "Cửu thiếu, cậu..."



Thiếu niên cúi đầu: "Tôi không sao."



Nhân viên công tác nhìn số liệu đã khôi phục bình thường, máy móc không kêu nữa, vẫn nói:



"Cửu thiếu, tâm tình của cậu dao động quá lớn, cậu cần phải đến phòng phụ đạo tâm lý."



"Ừ."



Thiếu niên gật đầu: "Biết rồi."



Hắn cúi thấp đầu đi ra ngoài, sau khi hắn rời khỏi nhân viên kiểm tra máy.



"Nhiệm vụ lần này của Cửu thiếu lại hoàn thành phân nửa..."



Mọi người tiến tới nhìn, tiến độ nhiệm vụ quả nhiên đi tới năm mươi phần trăm.



Tỷ số nhiệm vụ thất bại cao tới chín mươi phần trăm, mà tiến độ của nhiệm vụ thất bại đó rất ít khi đạt được năm mươi phần trăm.



Nhân viên công tác nhìn vài lần, nhỏ giọng nói: "Cửu thiếu có chút không khỏe, lát nữa nhớ báo cáo cho cục trưởng."



"Tôi cũng thấy có chút không thích hợp."



"Không đúng... Cửu thiếu lại phá sập thế giới."



Một nhân viên chỉ vào màn ảnh, quang cảnh biến thành tro bụi.



Mọi người nhìn nhau, quyết định lập tức đi báo cáo.



Lực phá hoại của Cửu thiếu thật là đáng sợ. Không làm được nhiệm vụ cũng không cần phá sập thế giới chứ?



Đi vào đường hầm kim loại, thiếu niên dùng vân tay mở một gian phòng rồi đi vào.



Lúc tỉnh, trí nhớ của hắn đã bị xóa sạch, nhưng thời điểm ký ức bị xóa, hắn cố gắng giữ lại ký ức này. Chuyện này rất không bình thường. Nhiệm vụ này nhất định đã xảy ra vấn đề.



Hoàn thành thế giới thứ bảy.