Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 245 : Kiến Tập Tự Dưỡng (5)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


"Nguyên Tịch em lại đi muộn!"



Chủ nhiệm lớp không vui đẩy kính: "Đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi?"



Nguyên Tịch nhỏ giọng thầm thì: "Em cũng không phải Huyết tộc, sẽ không biến đi được."



"Em nói cái gì đó?"



"Thưa thầy, không có gì."



Nguyên Tịch đứng thẳng lưng, thanh âm vang vang:



"Hiện tại còn chưa rung chuông, cho nên không tính là đến muộn."



Chủ nhiệm nghẹn họng, phất tay: "Vào đi."



Nguyên Tịch ngồi phía trước Minh Thù, cô vừa nhìn qua thì Minh Thù có một loại xúc động muốn cắn Nguyên Tịch, trên người cô ấy có mùi rất hấp dẫn, Minh Thù nuốt một ngụm nước bọt.



Có lẽ là nhận thấy ánh mắt của Minh Thù, Nguyên Tịch quay đầu sang Minh Thù cười cười, nhỏ giọng hỏi:



"Cậu là bạn học mới tới sao?"



"Im lặng!"



Chủ nhiệm vỗ bàn trên bục giảng.



Nguyên Tịch nghe thấy thầy lên tiếng liền quay đầu đi. Minh Thù nhìn chằm chằm cổ Nguyên Tịch.



Đây là nữ chính đó.



Hèn gì nhiều Huyết tộc thèm muốn nữ chính, cô cũng thèm nhỏ dãi đây, thực sự là một miếng bánh ngon.



Minh Thù đang thất thần, cổ tay đột nhiên bị người khác nắm, bàn tay vô cùng lạnh lẽo.



Hạ Phù vẫn duy trì tư thế như cũ, hắn chỉ vươn một tay ra nắm cổ tay cô, sau đó từ từ nắm lòng bàn tay cô.



Minh Thù rút tay ra, Hạ Phù cũng không tiếp tục chỉ gõ một cái trên lưng cô, có ý cảnh cáo cô không nên có suy nghĩ hút máu người khác.



"Hôm nay chúng ta có hai học sinh mới."



Ánh mắt chủ nhiệm rơi vào người Minh Thù: "Có một bạn học đã đến, bạn này hãy lên đây giới thiệu một chút."



Minh Thù đứng dậy đi lên bục giảng, bầu không khí phía dưới vô cùng quái dị, cô mỉm cười:




Vân Sách muốn đứng dậy, nhưng chân bàn ấy lại đặt ngay cổ hắn ngăn hắn đứng dậy. Vân Sách còn chưa lên tiếng đã bị Minh Thù đè xuống đánh một trận.



Ai cho cậu hủy khẩu phần lương thực của tôi! Trẫm đánh chết ngươi! Trẫm còn chưa kịp ăn một miếng!



Mẹ ơi, bé Lolita này thật hung dữ!



Đương nhiên, cũng có người bắt đầu ồn ào không cho Minh Thù đánh nam thần mới của bọn họ.



"Dừng tay!"



"Thầy, mau bảo cô ta dừng tay!"



"Mau đến ngăn lại!"



Phòng học hỗn loạn, chủ nhiệm lớp chỉ nhìn nhưng không có ý ngăn cản, ngược lại là Hạ Phù tiến lên kéo Minh Thù.



Minh Thù ngừng tay với Vân Sách, nụ cười có vài phần hung dữ:



"Đền lương thực cho tôi."



Trong không khí còn phân tán mùi máu, hắn đoán chừng đã hiểu cô nói lương thực là cái gì.



Vân Sách xoa xoa mặt: "Không phải một chút máu thôi sao? Cô muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, để tôi đứng lên trước đã."



"Đền mau lên, ngay lúc này.”



Đền đền đền, hắn đền là được chứ gì? Nhất định đã gặp phải người điên.



Vân Sách móc điện thoại ra, cũng không biết gọi cho ai, rất nhanh liền có người đem túi máu đến.



"Hài lòng chưa?"



Vân Sách đẩy chân Minh Thù, từ dưới đất đứng lên, phủi phủi bụi: "Coi như hôm nay tôi xui xẻo, hôm nay không tính toán với cô."



Trong nháy mắt Minh Thù trở nên hiền hòa, dường như người ban nãy không phải cô.



Vân Sách nhìn thêm Minh Thù một cái, sau đó cũng không giành chỗ ngồi của Hạ Phù. Hắn xoay người đến bên cạnh một bạn học gần chỗ Minh Thù, kêu người này nhường chỗ.



Bàn của Minh Thù và Hạ Phù nát bét, có học sinh tự động đưa bàn mới đến, Minh Thù mang khẩu phần lương thực Vân Sách đem đến nhét vào túi.



Hạ Phù liếc mắt nhìn Vân Sách. Vân Sách nhìn Hạ Phù đầy khiêu khích, sau đó lấy một quyển sách ra đọc.