Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 246 : Kiến Tập Tự Dưỡng (6)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Trong giờ học Minh Thù liên tục nhìn chằm chằm Mễ Lạp.



Hạ Phù ngủ, Vân Sách đọc sách nhưng thật sự có đọc hay không cũng không biết.



Bầu không khí vô cùng quái dị.



Nhưng chỉ trong một tiết học, bọn người này đã tìm ra toàn bộ thân phận Vân Sách.



Nhị thiếu gia tập đoàn Vân thị. Vị nhị thiếu gia này không phải Huyết tộc cũng không phải con người, hắn là con lai giữa con người với Huyết tộc.



Tin tức này vừa ra, thì những cô gái xem Vân Sách như nam thần Huyết tộc liền lộ ra sự bối rối, thậm chí còn có người trực tiếp thể hiện chán ghét.



Mặc dù, bây giờ con lai giữa con người và Huyết tộc đã rất bình thường, nhưng Huyết tộc thuần khiết vẫn rất khinh thường con lai như vậy.



Vào giờ tan học, ngoại trừ những nữ sinh loài người si mê nhìn Vân Sách, thì Huyết tộc đều xa lánh Vân Sách.



Vân Sách không hề để ý, dường như đã quá quen thuộc với tình cảnh như thế này.



Chủ nhiệm lớp đi, rồi quay trở lại: "Vi Hề và Vân Sách theo tôi đi lấy sách.”



"Tôi đi."



Hạ Phù lập tức đứng dậy.



Vân Sách nhìn nữ sinh gần nhất nói: "Có thể giúp ta đi lấy sách không?"



"Có... Có thể."



Sắc mặt nữ sinh đỏ ửng, đi ra ngoài với Hạ Phù.



Hạ Phù vừa rời khỏi phòng học thì Vân Sách để sách xuống, xoay người sang Minh Thù hỏi:



"Cô tên là Vi Hề sao?"



Vi Hề... Hình như hắn đã nghe qua tên này.



"Tôi nói lớn như vậy không nghe thấy sao? Nếu tai có vấn đề, đề nghị đi khám đi."



"Tục ngữ nói không đánh không quen nhau, không cần lạnh lùng như thế."



Vân Sách tùy ý lật sách, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Minh Thù:



"Cô rất thân thiết với tên kia sao?"



Minh Thù liếc nhìn hắn, đôi mắt híp một cái mỉm cười: "Mắc mớ gì tới cậu chứ?"



Lúc Minh Thù cười, trên mặt có hai má lúm đồng tiền rất đáng yêu.




Nữ sinh giậm chân, động tác lại cực nhanh chóng rời phòng.



"Hạ Phù, đừng hiếp người quá đáng."



Mễ Lạp nhìn nữ sinh rời đi có chút tức giận:



"Ban đầu, chúng ta ký kết hiệp ước cũng không phải như thế này."



"Ồn."



Hạ Phù lạnh lùng nhìn Mễ Lạp: "Đánh!"



Giọng điệu của hắn có chút phập phồng. Minh Thù suy nghĩ ý của hắn, có phải là không phục thì đánh không?



Tốt! Rất có phong thái của trẫm!



"Các ngươi không phải người."



Minh Thù lợi dụng mọi thứ kéo giá trị thù hận: "Hình như cùng con người ở chung một chỗ, bị biến thành người hết rồi."



"Phụt!"



Thật sự là Vân Sách không nhịn được: "Ha ha ha ha, cô nói giống như cô không phải Huyết tộc vậy."



Các Huyết tộc còn lại liền đồng ý.



Minh Thù liếc Vân Sách, giọng nói nghiêm túc:



"Tôi không giống các người."



Trẫm là nữ vương.



"Đúng, cô lớn lên mặt Loli, ha ha ha ha ha ha! Huyết tộc trưởng thành như vậy thật sự rất hiếm gặp."



Vân Sách nói sâu xa.



"Ngay cả một Loli cũng đánh không lại cũng rất hiếm gặp." Minh Thù mỉm cười đáp lại.



Sắc mặt Vân Sách thay đổi, giọng điệu cổ quái:



"Là tôi nhường cô."



Nụ cười Minh Thù sâu thêm: "Nói cho cùng là cậu không thể đánh thắng tôi."



Không biết Vân Sách nghĩ đến cái gì, nhưng hắn không hề hé răng.