Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 248 : Kiến Tập Tự Dưỡng (8)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Hạ Phù vào nhà để cặp sách xuống, lấy ra khẩu phần lương thực Vân Sách cho cô.



"Đừng ăn."



"Sao?"



Minh Thù nhìn túi chứa lương thực, nhìn qua rất ngon.



"Đừng ăn."



Hạ Phù chỉ lặp lại hai chữ này.



"Có chuyện gì sao?"



Minh Thù lấy túi, cô trực tiếp mở nắp để lên mũi ngửi ngửi, biểu cảm trở nên khác thường.



Đây là... máu người. Máu người còn mới.



Hạ Phù vươn tay cản lại, để cô cách xa túi máu:



"Nghiện."



Máu nhân tạo tuy rằng không phải là đồ ngon gì với Huyết tộc, nhưng tác dụng không khác máu loài người. Mùi vị thật sự chính là máu tươi của con người.



Nếu Huyết tộc không uống qua máu con người, từ nhỏ đã uống máu nhân tạo thì sẽ không nghiện. Nhưng một khi uống máu người, những Huyết tộc có năng lực kiềm chế kém sẽ xảy ra chuyện.



Trên pháp luật đã không cho phép Huyết tộc uống máu người, bị phát hiện sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật.



Nhưng thật sự muốn uống mà!



Dường như Hạ Phù nhìn ra khát vọng của Minh Thù, hắn kéo áo lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.



Mùi vị trên người Hạ Phù không mê người như Nguyên Tịch, cô có thể khống chế với mùi vị của Nguyên Tịch thì Hạ Phù không là gì cả.



"Chờ một ngày nào đó tôi nhịn không được đi."



Minh Thù xoay người.



"Tôi cũng không ngại."



Đột nhiên, Hạ Phù nói bốn chữ, chỉ là quá dài, hắn nói hơi chậm.



"Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?"



Minh Thù mỉm cười xoay người.



"Nhặt, nuôi."




"Chào."



Nguyên Tịch đột nhiên chui ra: "Vi Hề."



Minh Thù đứng trước mặt Nguyên Tịch, trên mặt tràn ra nụ cười ôn hòa: "Hôm nay nhìn cậu cũng rất ngon miệng."



Nguyên Tịch liền che cổ: "Phạm pháp."



"Cho nên tớ chỉ khen cậu."



"Có ai khen người như cậu sao? Làm tớ sợ muốn chết."



Nguyên Tịch thở phào.



"Như vậy, có vẻ tớ rất đặc biệt."



"Vừa rồi cậu nhìn gì đó, tại sao lại nghiêm túc như vậy?"



Nguyên Tịch nói sang chuyện khác.



"Tư liệu."



"Tư liệu gì?"



"Hạ Phù."



"À."



Nguyên Tịch tỏ vẻ bất ngờ: "Hắn là bùa hộ mệnh của chúng tớ ở trường này. Huyết tộc nghe tên hắn cũng không dám làm xằng bậy, bao gồm tên quỷ Tư Lạc đáng ghét kia cũng nể mặt hắn. Nhưng hắn quá khó tiếp xúc, cho nên những người bình thường như chúng tớ cũng hơi sợ hắn."



"Rất lợi hại."



Minh Thù cười nói, nhưng ý kia rốt cuộc là khen hay là gì khác thì không ai biết.



Nguyên Tịch ừ ừ gật đầu.



"Được rồi, sao chiều hôm qua cậu không đi học? Vân Sách cũng trốn tiết, chủ nhiệm sắp tức chết luôn đó."



Tôi có thể nói đi đánh người sao? Có phải chủ nhiệm tức chết tươi luôn không?



Minh Thù nghe Nguyên Tịch líu ríu không ngừng. Trên đường đến phòng học, Minh Thù theo bản năng liếc nhìn chỗ ngồi. Hạ Phù không ở đây, Vân Sách cũng vắng mặt.



Mễ Lạp ngồi trong lớp nhìn qua hoàn toàn không có vấn đề gì.



Minh Thù bước đến, Mễ Lạp liền nhìn cô bằng ánh mắt đầy tăm tối. Khác với ánh mắt tăm tia quan sát ngày hôm qua, rõ ràng hôm nay xuất hiện một tia sát ý.