Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 249 : Kiến Tập Tự Dưỡng (9)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Quan hệ Nguyên Tịch rất tốt, không giống như những nữ chính khác luôn phải chịu bắt nạt. Có bạn là con người, cũng có bạn là Huyết tộc.



Thân phận của nữ chính Nguyên Tịch này cũng không đơn giản, thân thế không bi thảm, gia đình hạnh phúc, gia thế cũng không quá kém.



Hình như cốt truyện chủ yếu viết về tình cảm ngọt ngào nồng cháy của nữ chính Nguyên Tịch và nam chính. Đương nhiên, cũng có người không ưa Nguyên Tịch. Minh Thù và Nguyên Tịch cùng nhau vào phòng, lập tức có người to nhỏ mỉa mai.



"Đừng để ý tới mấy người đó."



Nguyên Tịch nói thầm với Minh Thù một tiếng.



Hai tiết sau Vân Sách mới từ từ đến lớp, đơn giản là vì gia thế không tầm thường, nên giáo viên cũng không nói cái gì.



Cho đến khi tan học, Hạ Phù cũng không xuất hiện.



"Vi Hề, tớ đi trước."



Nguyên Tịch vẫy tay với Minh Thù.



Minh Thù gật đầu, nhìn nữ chính xinh đẹp đi về. Vân Sách liếc chỗ ngồi của Hạ Phù, sau đó đột nhiên hắn tiến sát đến Minh Thù:



"Bạn học Vi Hề, hôm nay bạn cùng bàn của cô không tới, vậy tôi mời cô đi ăn nhé!



Minh Thù giương mắt nhìn hắn, mỉm cười:



"Không cần."



"Cùng nhau về nhà đi."



Vân Sách lùi một bước: "Cô cũng không thể không về nhà?"



"Tôi không về nhà cùng quái vật đầu đỏ."



Quái vật đầu đỏ... Nói ai vậy?



Minh Thù dọn đồ trên bàn vào cặp, sau đó thản nhiên nhìn Vân Sách.



Lúc này mặt trời chưa lặn, Minh Thù có chút ảo não đứng trong bóng râm, cô không mang dù.



Minh Thù lấy di động ra gọi thuộc hạ của mình đưa dù đến. Cô tìm một chỗ ngồi chờ, nhìn xa xa ngoài trường học, Nguyên Tịch bị Mễ Lạp chặn đường, không biết hai người nói gì nhưng Nguyên Tịch liền dè dặt đi theo Mễ Lạp.



Miếng bánh ngon này dễ bị lừa quá đi!



Minh Thù đứng lên, nhưng không nghĩ bên cạnh có người bước tới.



Minh Thù còn chưa hô đau, đối phương lại ngã xuống trước không dậy nổi.



Đụng trẫm còn ăn vạ sao? Không biết trẫm mới là tổ tiên ăn vạ sao?




"Gọi điện thoại cho cái gì đó đi, để bọn họ tới nhận."



"Gọi cho ai?"



Nguyên Tịch sững sờ hỏi.



Nhưng Minh Thù chưa kịp trả lời thì Nguyên Tịch hiểu ra, lập tức lấy điện thoại.



Bọn họ rất nhanh, mấy chiếc xe nhanh chóng đứng ngoài ngõ vây quanh hiện trường.



Sự chú ý của đối phương đều đặt trên người Nguyên Tịch, bởi vì cô là con người.



"Cái kia..."



Nguyên Tịch yếu ớt nói: "Cô ấy không liên quan với bọn họ, là cô ấy bảo tôi gọi điện thoại."



Một đám người có chút ngơ ngác, Huyết tộc này còn bán đứng đồng loại sao?



Thực sự là hiếm thấy.



Không! Không phải hiếm thấy! Người khác có thấy qua chưa thì không biết, nhưng bọn họ chưa từng thấy qua.



"Những Ám Huyết tộc này đều là cô ấy đánh sao?"



Nguyên Tịch gật mạnh: "Tôi là con người, thì sao có thể đánh thắng nhiều Huyết tộc như vậy chứ?"



Đối phương đi qua xem vài lần, phất tay một cái cho người rút lui.



Minh Thù nhướng mày nhìn bọn họ: "Giúp các người bắt Ám Huyết tộc có thưởng, đúng không?"



Người đối diện gật đầu. Người bắt được Ám Huyết tộc có thể đổi lấy phần thưởng nhất định. Nhưng... Không có Huyết tộc nào đến lãnh!



"Nhiêu đây có thể đổi bao nhiêu túi máu nhân tạo?"



Minh Thù cũng không dông dài, đi thẳng vào vấn đề.



Một đám người sửng sốt, một lúc sau mới có người nói:



"Một con có thể đổi hai túi, tổng cộng tám túi."



"Đưa đây!"



Minh Thù đưa tay.



Mọi người vô cùng kinh ngạc. Hôm nay chắc chắn gặp quỷ rồi!