Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 252 : Kiến Tập Tự Dưỡng (12)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Minh Thù muốn tìm người tên Leon, hắn là người rất trung thành với nguyên chủ, mặc dù là sau khi nguyên chủ hắc hóa, nhưng hắn vẫn luôn trung thành với nguyên chủ.



Chuyện năm đó, chắc hẳn hắn biết chút gì đó.



Đồ chơi ở tầng sáu cao cấp hơn phía dưới rất nhiều, người ra vào cũng có khí chất hơn.



Thẻ đen đương nhiên tương xứng với thân phận, nhưng từ tầng sáu trở lên sẽ không kiểm tra, chỉ cần có thẻ là có thể vào.



Cửu Long Hí Châu (*).



Minh Thù nhìn chằm chằm tên phòng, vừa nãy cô gái kia nói ở đây.



Cô đẩy cửa, cửa phòng dễ dàng mở, tình huống bên trong cực kỳ... chấn động.



Hoàn toàn không hổ danh thành ngữ Cửu Long Hí Châu.



"Khụ!"



Minh Thù hắng giọng: "Trước tiên, hãy dừng lại đã ở đây có trẻ vị thành niên.”



Tiếng động trong phòng đột nhiên biến mất.



Chàng trai trên sô pha híp mắt nhìn qua, ôm vai một cô gái, cười nói:



"Ở chỗ các em cũng thu nhận trẻ vị thành niên sao?"



"Không có, em chưa từng thấy cô ấy."



"Em gái đi nhầm chỗ sao?"



"Em gái đừng chạy loạn, mau trở về tìm người nhà em đi."



Đám phụ nữ trêu đùa.



Minh Thù mỉm cười: "Leon, đã lâu không gặp."



Đôi mắt chàng trai híp lại, hắn buông tay đang ôm cô gái ra nói:



"Các người ra ngoài trước."



"Phó thiếu..."



Bọn họ cố gắng nán lại.



"Ngoan, lát nữa đi tìm các em!"



Chàng trai cười phóng đãng vuốt mặt bọn họ.



"Vậy được rồi."



"Phó thiếu đừng quên."



"Đi thôi, đi thôi."



Bọn họ uốn éo người ra ngoài, còn rất cẩn thận đóng cửa lại.



Chàng trai ngồi xuống sô pha thuận tay chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch, ánh mắt mang theo vài phần nguy hiểm nhìn Minh Thù:



"Cô là ai?"




"Louis, ta đã trở về, không chào đón ta vui vẻ một chút sao?"



Kéo giá trị thù hận, đương nhiên phải làm đến thỏa thích.



"Vi Hề."



Tên này gọi tên cô, giọng nói hạ thấp, không dao động.



Khác với vẻ lạnh lùng ngây ngô của Hạ Phù, tên này giống như trải qua vô số chiến tranh, cứng rắn cao ngạo.



Người thường đứng trước mặt hắn sẽ lạnh run.



"Cô thật sự không chết."



Minh Thù chớp mắt: "Đương nhiên không chết, ta là chủ nhân sao dễ chết vậy được. Sợ hãi không, bất ngờ không?"



Minh Thù nhìn về bầu trời cuồn cuộn bụi mù:



"Được rồi, lễ gặp mặt của ta, có thích không?"



Khí lạnh của tên này càng lúc càng lạnh.



"Tức giận là được rồi."



Thấy người đàn ông đối diện giận tái mặt, Minh Thù tiếp tục nói:



"Chỉ cần anh tức giận, ta càng hài lòng."



Louis nhìn cô gái đối diện, khóe miệng nhếch lên ý cười chán ghét:



"Nhiều năm không gặp, dáng vẻ cô thay đổi rồi."



"Rồi anh sẽ phát hiện, ta không chỉ thay đổi dáng vẻ, ta còn trở nên thông minh."



Minh Thù tự luyến gạt tóc trên trán, sau đó phất tay một cái:



"Lần sau, lễ vật ta sẽ cho anh càng tốt hơn nữa, nhưng anh nhất định phải nhớ tức giận lên nhé, càng giận sẽ càng đẹp trai."



Không hận trẫm, thì sẽ uổng phí thời gian của trẫm.



Leon lái xe ngang qua người Louis, ánh mắt hắn âm trầm nhìn bọn họ biến mất trong dòng xe.



"Chủ nhân... Người đúng là điên rồi."



Xe chạy thật xa, Leon mới nói: "Cô biết hiện tại hắn có bao nhiêu gia sản và thế lực không?"



"Sao ta phải sợ hắn."



Minh Thù cắn miệng túi máu: "Hắn có bản lĩnh thì cho nổ trường học đi, ta trao giải cho hắn."



Leon: "..."



Nói không chừng Louis làm thật.



***



(*) Cửu long hí châu: Miêu tả chín con rồng đang đùa giỡn với ngọc lửa.