Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 253 : Kiến Tập Tự Dưỡng (13)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Leon nhìn căn phòng nhỏ hẹp của Minh Thù, sắc mặt khó coi như ăn phải một trăm con ruồi.



"Chủ nhân ngài ở nơi này sao?"



"Cung điện rực rỡ, không cho một nữ vương bị vứt bỏ như ta ở."



Minh Thù ngồi lên sô pha.



"Vậy người cũng không thể ở..."



Leon có chút không hình dung được, đây chính là chủ nhân Huyết tộc, làm sao có thể ở nơi nhỏ hẹp như vậy!



Minh Thù không để ý phất tay: "Dù cho ta ở trên đường cái, ta cũng là nữ vương."



Leon: "..."



Vì sao hắn cảm giác chủ nhân có sự tự tin tối cao nhỉ?



Leon muốn Minh Thù về chỗ ở hắn chuẩn bị, nhưng Minh Thù không muốn chuyển đi, Leon chỉ có thể sắp xếp lại gian phòng một lần nữa.



Gian phòng trống không đột nhiên được nhét vào không ít thứ xa hoa, toàn bộ căn phòng rực rỡ hẳn lên. Nhìn bên trong, còn tưởng rằng phòng của công chúa nào đó.



"Mấy năm nay trong mắt con người, Louis chính là người lãnh đạo Huyết tộc, đại bộ phận Huyết tộc đều coi hắn là người lãnh đạo, chỉ là không xưng vua."



Leon cập nhật thông tin cho Minh Thù về đối tượng thù hận của cô.



"Chuyện năm đó, cậu biết bao nhiêu?"



"Năm đó?"



Leon sửng sốt một chút: "Người nói trận đại chiến kia?"



Minh Thù gật đầu.



Leon lắc đầu, có chút tức giận: "Cụ thể ta cũng không rõ, ta chỉ theo lệnh mà làm. Nhưng thời gian trước khi ngài quyết định đánh con người, người cùng Louis gặp mặt rất bí mật."



"Sau khi chiến tranh bắt đầu... Louis liên kết với con người tấn công người, ta lại bị điều đi, chờ đến lúc ta trở lại chỉ nghe được tin ngài đã chết. Trận đại chiến kia lại khiến cho Louis trở thành anh hùng."



"Tôi không tin người sẽ chết, tôi tin tưởng nhất định người sẽ quay về, hiện tại chứng minh trực giác tôi không sai."



Nói đến đây, Leon có chút kích động.



Đối với chuyện Leon nói, Minh Thù không có chút ký ức nào, cô như có điều suy nghĩ gật đầu:



"Cậu về trước đi, có việc ta sẽ liên lạc."



"Không được, tôi phải đi theo người."



Leon thẳng thừng từ chối.



Theo tôi làm gì!



Tôi nuôi không nổi.



Leon sống chết không chịu đi, tự động đảm nhận chức quản gia cho nữ vương.




"Làm sao?"



Minh Thù cười: "Lời đề nghị này tôi không đáp ứng được, tôi là vị thành niên."



Vân Sách: "..."



"Bạn Vi Hề không cần tự mình đa tình, tôi cũng không để vào mắt cô bé ba vòng chưa hoàn thiện."



Vị thành niên, cô cũng dám nói.



Minh Thù nâng cằm: "Tự mình đa tình không phải cậu sao? Là ai không biết xấu hổ năn nỉ tôi?"



Vân Sách nghẹn họng, câu vừa rồi của hắn rõ ràng không có ý đó.



"Hạ Phù còn chưa quay lại sao?"



Vân Sách nói sang chuyện khác: "Sẽ không chết..."



Phía sau hắn nói rất nhỏ, Minh Thù không nghe được.



Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, hai người liền ngưng nói chuyện.



Vài ngày sau này đều thật yên tĩnh, Vân Sách luôn đi học một nửa ngày, Mễ Lạp cũng không xảy ra xung đột gì với Minh Thù, đám học sinh còn lại đều chú ý đến thu mộ.



Trong sự chờ đợi của học sinh, rốt cuộc thứ hai cũng đã đến.



Ngày hôm nay không chỉ có lớp bọn họ, còn có lớp khác, nhưng mục đích không giống nhau.



Minh Thù đi đến vị trí lớp 11-7, phát hiện nữ chính đứng cùng một chỗ với chàng trai cao to, chàng trai này giống như một ông vua ăn chơi trác táng của phương đông.



Tay nam sinh khoát lên vai Nguyên Tịch, dường như để nữ chính không cảm thấy cô đơn.



Dáng vẻ, khí thế, vừa nhìn đã biết chính là nam chính.



Gan chó thật lớn, thức ăn nhỏ của ta cũng dám động vào.



Nguyên Tịch phất tay với Minh Thù.



Minh Thù thuận tiện đi qua, kéo thức ăn nhỏ về phía mình ôm một cái, sau đó quay sang Tư Lạc mỉm cười dắt thức ăn nhỏ đi.



Tư Lạc: "..."



Cái này của ai?



"Ối, Tư Lạc, cục cưng nhỏ nhà cậu bị bắt đi rồi."



Cậu học sinh bên cạnh Tư Lạc buồn cười chọt chọt hắn.



Ánh mắt Tư Lạc tối tăm liếc hắn một cái.



Cậu ta không chút sợ hãi, cười ha ha:



"Có người cũng dám cướp người trên tay cậu, còn vô tình hợp tình hợp lý, ha ha ha ha."