Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 254 : Kiến Tập Tự Dưỡng (14)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Tư Lạc lên xe, thấy cô gái vừa nãy cướp đi cục cưng nhỏ nhà hắn ngồi ở hàng ghế sau.



Cục cưng nhỏ bị cô ép ở cạnh cửa sổ, hắn muốn kéo người đi cũng không thể.



Tư Lạc ỷ chân dài bước nhanh đến trước mặt Minh Thù, vẻ mặt khó chịu:



"Đứng lên."



"Không muốn."



Nếu không phải Minh Thù muốn giữ hình tượng, rất muốn ném ánh mắt xem thường cho hắn.



Ai cướp được là của người đó.



Trẫm nhờ khuôn mặt đẹp này mới cướp được, dựa vào cái gì phải nhường.



"Muốn chết?"



Nguyên Tịch kéo ống tay áo Minh Thù, khẩn trương nhìn Tư Lạc, yếu ớt nói:



"Tư Lạc, cậu ấy là bạn của tôi, tôi muốn ngồi cùng với cậu ấy."



Tư Lạc liếc sang: "Cậu lặp lại lần nữa?"



Nguyên Tịch lấy dũng khí: "Tôi nói... Tôi muốn ngồi cùng bạn mình."



"Nghe chưa, cô ấy muốn ở với tôi."



Minh Thù cười tươi rạng rỡ.



"Cô ta là Huyết tộc."



Tư Lạc nghiến răng: "Cậu muốn ngồi chung với cô ta? Cậu biết cô ta có ý định gì sao?"



"Cậu luôn hạn chế tôi kết bạn."



Nguyên Tịch nhỏ giọng thì thầm, dáng vẻ rất oan ức: "Tôi cũng muốn chơi với bạn bè mà."



"Nói như cậu không phải Huyết tộc vậy? Cậu có ý gì?"



Minh Thù liếc Tư Lạc, cô chợt đứng dậy, nghiêng người về phía Tư Lạc, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe, nói:



"Lẽ nào ngay từ đầu cậu không phải là bị hương vị trên người cô ấy hấp dẫn?"



Sắc mặt Tư Lạc chợt thay đổi, hắn túm tay Minh Thù:



"Cô động vào Nguyên Tịch thử xem."



Minh Thù còn chưa giãy giụa, phía sau đột nhiên có một cánh tay thon dài, nhẹ nhàng nắm cổ tay Tư Lạc, tay Minh Thù liền được buông lỏng.



Trong xe không biết từ lúc nào đã yên tĩnh trở lại.



Mọi người đều nhìn thiếu niên áo đen kia.



Tư Lạc quay đầu trong cơn giận dữ: "Hạ Phù, muốn làm gì? Chuyện của tôi cậu bớt quản đi! Hạ gia các người quản không được tôi."



Hạ Phù buông Tư Lạc ra, phun hai chữ: "Ngăn cản."



Tư Lạc tựa như kinh ngạc một chút, ánh mắt chuyển động trên người Minh Thù và Hạ Phù.



"Thì ra là cô."
Minh Thù nói với Hạ Phù.



Trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười, nhưng làm Hạ Phù nghĩ nụ cười của cô có chút kỳ quái.



Trong lòng Hạ Phù run rẩy.



Hắn chỉ rời đi một tuần mà thôi.



Đã xảy ra chuyện gì!



"Không an toàn."



Hạ Phù chậm rãi phun vài từ.



"Vậy cũng không liên quan đến cậu."



Minh Thù mỉm cười.



Hạ Phù: "..."



Mí mắt Hạ Phù giật giật, giống như đang đè nén cái gì đó.



Minh Thù vẫn ung dung nhìn hắn, nụ cười thản nhiên khiến người khác vô cùng tức giận.



Hạ Phù hít một hơi: "Cẩn thận."



Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.



Nhưng vào lúc này chủ nhiệm khoa vỗ tay một cái, ý bảo mọi người theo một hàng người hầu mặc áo bành tô đi vào:



"Mọi người đi theo vào, chọn phòng cho mình, hai người một phòng, cất xong đồ tập hợp ở nhà ăn."



"Mời các vị theo chúng tôi."



Đi theo những người hầu này là hai người một nhóm.



Cũng may phòng là nam sinh với nam sinh, nữ sinh với nữ sinh, cho nên Nguyên Tịch thoát khỏi Tư Lạc, đợi Minh Thù.



Tư Lạc quá mạnh mẽ ở chung với hắn Nguyên Tịch luôn có một loại cảm giác đè nén, tay chân cũng không biết để đâu.



Nhưng ở chung với Minh Thù thì hoàn toàn khác nhau, Minh Thù cười ôn hòa, ở bên cạnh cô như ôm một mặt trời nhỏ.



Đôi khi thấy nụ cười ấy, chính Nguyên Tịch cũng muốn cho Minh Thù cắn một cái.



Tư Lạc bất mãn trừng Minh Thù, Minh Thù mỉm cười:



"Không phục cậu có thể chuyển giới, hoặc mặc trang phục nữ."



Tư Lạc: "..."



"Ha ha ha ha!"



Nam sinh bên cạnh Tư Lạc cười to.



"Cậu là phe bên kia?"



"Tư Lạc đừng giận! Chờ một chút..."



Chàng trai nhanh chóng đuổi theo Tư Lạc.