Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 263 : Kiến Tập Tự Dưỡng (23)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Hạ Phù hợp tình hợp lý nói: "Khu này có không ít Huyết tộc, cậu muốn bị Huyết tộc khác mang đi thì cứ để ở bên ngoài."



"Tôi nghĩ sẽ không có ai dám cướp khẩu phần lương thực của tôi."



Ai dám lấy tôi sẽ giết người đó, tôi sẽ bảo vệ khẩu phần lương thực, đừng có trách tôi độc ác.



Minh Thù vẫn không cho: "Hạ tổng đội, mời đi về."



"Cô không muốn nghe chuyện của Louis?" Hạ Phù xuất chiêu cuối cùng.



Minh Thù im lặng, suy nghĩ một lát liền thu tay về, ý bảo hắn mang vào đi.



Hạ Phù vừa đi vào đã cảm thấy mình đến nhầm chỗ.



Vẫn là cái nhà chỉ có bốn bức tường sao?



Xa xỉ đến mức có thể làm phòng của công chúa hoàng gia!



Nữ vương nghèo túng đột nhiên có tiền.



"Cô được bao nuôi à?"



Hạ Phù nhịn không được nói.



Minh Thù kiêu ngạo: "Tôi đường đường là nữ vương Huyết tộc, chỉ có tôi bao nuôi người khác, sao đến phiên người khác bao nuôi tôi?"



Nữ vương bị vứt bỏ có cái gì để kiêu ngạo.



Hạ Phù đem toàn bộ mấy cái rương vào, đồ cô đưa tuy rằng rất có ích, nhưng không đổi được nhiều khẩu phần lương thực đến vậy, phần còn lại là Hạ Phù tự bỏ tiền túi ra mua.



Bên ngoài ngây thơ bên trong lang sói.



Lão tử sẽ liều mạng.



Mặt đất đặt một tấm thảm nhung thật dày, cái sô pha cũ nát trước đây cũng không thấy, chỉ có một bộ sô pha bằng da. Phía trên đặt không ít đồ, nhưng đa số đều là khẩu phần lương thực.



Như con chuột tích trữ lương thực.



Minh Thù mở đèn phòng khách, ngọn đèn chiếu rọi vào gian phòng rực rỡ.



Thật ra lúc Minh Thù trở lại cũng bị dọa giật mình, đoán chừng Leon thừa dịp không có cô ở đây đã đưa đồ vào.



"Cậu nói đi, nếu không có gì quan trọng thì tôi sẽ ném cậu từ đây xuống."



Minh Thù chỉ cửa sổ, cười khanh khách uy hiếp.



Ánh mắt Hạ Phù dời khỏi "Lịch sử Huyết tộc", "Nhạc phổ Huyết tộc" trên ghế sô pha, trực tiếp ngồi vào ghế, đôi mắt hạ xuống nhìn thẳng Minh Thù:



"Không phải là cô nhớ không rõ chuyện lúc trước sao?"




Yêu đương vượt chủng tộc? Không tồn tại!



"Tôi yêu ai là chuyện của tôi."



Hạ Phù nói: "Tôi cũng không để ý việc cậu là nữ vương Huyết tộc."



"Nữ vương bị vứt bỏ." Hạ Phù bổ sung.



"..."



Người này cứng đầu đúng không?



Tại sao hắn luôn khăng khăng nói cô là Huyết tộc bị vứt bỏ.



Minh Thù hút hai túi khẩu phần lương thực, nghiêm túc đề nghị:



"Bạn học Hạ Phù, hay là cậu làm nam sủng của tôi?"



Hạ Phù từ từ đứng dậy: "Cậu đã không muốn biết thì quên đi."



Làm nam sủng của cô.



Lão tử tôi thiên tài như vậy làm sao có thể làm nam sủng cho người khác, quan trọng nhất là cô còn không phải là người.



Bị người biết, anh ta làm sao còn mặt mũi ra đường gặp người khác.



"Đi thong thả không tiễn!"



Minh Thù huơ tay nhỏ bé.



Hạ Phù nghẹn họng, âm thầm hừ một tiếng bước ra ngoài. Anh ta vừa mở cửa ra đã thấy Leon đang chuẩn bị gõ cửa, Leon lớn lên rất phong độ, ăn mặc cũng sang quý đắt tiền, mắt Hạ Phù híp lại.



Chính là cái tên chết tiệt này đào góc tường lão tử?



"Đây không phải là Hạ tổng đội trưởng sao."



Leon vỗ vai Hạ Phù, cười đùa chào hỏi: "Đã lâu không gặp, ba cậu có khỏe không?"



Hạ Phù lạnh mặt hất tay Leon, nhấn mạnh từng chữ:



"Tự đi mà hỏi."



"Vẫn không đáng yêu như thế."



Leon cũng không để ý: "Cậu ở đây làm gì?"



Câu nói phía sau của Leon đột nhiên nghiêm túc, không khí trong hành lang đột nhiên rét lạnh, hết sức căng thẳng.