Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 264 : Kiến Tập Tự Dưỡng (24)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


"Đi ngang qua."



Hạ Phù ném lại ba chữ bước xuống lầu.



"Sau này ở đây cũng không cần Hạ tổng đội quan tâm."



Leon ngăn cản Hạ Phù.



Hạ Phù ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đen nhánh đầy lạnh nhạt:



"Anh nói, không tính."



Hắn vươn tay bóp cổ tay Leon, nhẹ nhàng kéo ra phía sau, Leon liền đánh trả, hai người ở trong hành lang nhỏ so tài.



Nhưng chỉ hai mươi giây sau, hai người liền tách ra ngừng lại.



"Thực lực Hạ tổng đội cao hơn xưa nhiều rồi."



Leon nắm nắm cổ tay, có chút kinh hãi.



Không hổ danh là thiên tài mấy trăm năm khó gặp của Hạ gia.



Hạ Phù không để ý tới hắn, lạnh lùng xuống lầu.



"Kéo kéo cái gì..."



Leon nói thầm một tiếng, lập tức vào nhà, thấy Minh Thù an nhàn hút khẩu phần lương thực, hắn mới thở phào:



"Nữ vương sao người lại quen biết Hạ Phù?"



"Sao ngươi lại tới đây?"



Minh Thù không trả lời vấn đề về Hạ Phù: "Đồ trong đây đều là ngươi sắp xếp?"



"Ha ha, Nữ vương, đây chính là chỗ ở của người tất nhiên không thể sơ sài như vậy, như thế này mới có thể thể hiện thân phận của người."



Dù cho không có cung điện, cũng không để người khác coi thường.



Minh Thù yếu ớt nói: "Còn không bằng ngươi đổi khẩu phần lương thực cho ta."



Một phòng chỉ có thể nhìn mấy thứ không ăn được, đối với cô một chút mê hoặc cũng không có.



Leon: "..."



Không phải là hắn chuẩn bị rất nhiều sao? Còn chưa đủ cho nữ vương ăn sao?



Đây không quan trọng.



Leon nghe nói bên kia xảy ra chuyện, lo lắng cho nữ vương nên mới chạy đến đây.



Lần trước tận mắt thấy Minh Thù kích nổ khu giải trí, cho nên lần này khi Minh Thù kích nổ lâu đài hắn cũng rất bình tĩnh.




Hắn không phải người nhu nhược.



"Tiểu Hề, cậu đứng chỗ này làm gì? Vừa tan học đã không nhìn thấy cậu, tớ tìm cậu..."



Tiếng thở hổn hển của Nguyên Tịch vang lên sau lưng Vân Sách, sau đó lại đột nhiên im bặt.



Vân Sách liền thay đổi phương hướng, hung hăng xẹt qua chỗ Nguyên Tịch.



Nguyên Tịch thấy người đó là ai, sửng sốt một chút sau đó lại nghĩ tới Tư Lạc nói với cô chuyện Vân Sách bị truy nã, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.



Minh Thù nhanh chóng đuổi theo.



Nguyên Tịch đã từng bị Huyết tộc đuổi theo, không cần Minh Thù quát liền xoay người chạy.



Minh Thù ngăn cản Vân Sách, túm cánh tay hắn, cố gắng đè ở bên tường:



"Thức ăn nhỏ của tôi, cậu có thể động sao?"



"Của cô?"



Vân Sách cười nhạt: "Trên người cô ta cũng không đề tên cô."



Vừa nói xong, Vân Sách tung quyền đánh về phía mặt Minh Thù, nhưng lúc sắp đánh tới đột nhiên lắc mình đuổi theo Nguyên Tịch ra ngoài.



Mẹ nó!



Minh Thù hút sạch khẩu phần lương thực liền vứt xuống đất, vén tay áo xông lên, túm áo Vân Sách lôi hắn trở về.



Nguyên Tịch chạy được một đoạn thì thấy Minh Thù cùng Vân Sách đánh nhau. Nguyên Tịch thở hổn hển, luống cuống tay chân mở túi sách, lục lọi một hồi rồi lấy ra một loại vũ khí như súng.



"Đạn... Đạn đâu?"



Nguyên Tịch gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tay không ngừng tìm trong ba lô:



"Rõ ràng mình để trong ba lô, đạn... tìm được rồi!"



Nguyên Tịch lắp đạn, nhắm ngay chỗ Vân Sách nhưng Minh Thù và Vân Sách không ngừng thay đổi vị trí, Nguyên Tịch nhắm có chút không chính xác.



A a a!



"Tiểu Hề mau tránh ra!"



Nguyên Tịch hô to một tiếng, hi vọng Minh Thù có thể ăn ý phối hợp với mình.



Minh Thù ném Vân Sách qua chỗ Nguyên Tịch ngắm bắn, đè phía sau hắn.



"Đoàng!"



Một tiếng súng nổ vang lên.