Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 267 : Kiến Tập Tự Dưỡng (27)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Minh Thù sửng sốt, ánh mắt rối loạn nhìn chằm chằm gương mặt gần ngay trước mắt, lông mi của hắn quét qua có chút ngứa, có chút tê dại...



Hạ Phù rời môi Minh Thù, thấy cô không có phản ứng gì, thở phào nhẹ nhõm, may không bị đánh.



Có tiến bộ.



Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thì cả người Hạ Phù đã nằm trên mặt đất.



Hạ Phù: "..."



Không bị đánh là đang nằm mơ.



Cuồng bạo lực!



Thật tức giận!



Minh Thù chân trần đứng đó, ngạo nghễ nhìn Hạ Phù, kiêu ngạo không chút che giấu:



"Người muốn mạng tôi không chỉ có hai người bọn họ."



"Em dựa vào cái gì mà nghĩ có thể đấu thắng bọn họ?"



Hạ Phù từ dưới đất bò dậy.



Minh Thù liếc hắn một cái, ôm khẩu phần lương thực trên ghế sô pha vào lòng từ từ về phòng.



Cho đến khi cửa phòng sắp đóng, giọng của cô mới vang lên:



"Dựa vào việc tôi dám chết, nhưng bọn họ thì không."



Hạ Phù: "..."



Đồ điên!



Hạ Phù thở ra hai cái, ngón trỏ ma sát trên môi, ánh mắt sâu kín rơi vào khoảng không.



...



Sáng sớm, Minh Thù ngáp đi ra, Hạ Phù đã rót khẩu phần lương thực vào ly, thấy cô vừa ra liền đưa cho cô.



Minh Thù híp mắt, ôm cái ly uống hai ngụm, tinh thần tốt hơn một chút. Cô gác chéo chân nhìn Hạ Phù ở trong phòng đi tới đi lui.



Căn phòng lạnh lẽo trước đây giờ có chút náo nhiệt.



Chuyện tối hôm qua, dường như bọn họ đã quên tất cả, không ai nói cũng không ai xấu hổ.



Dáng vẻ thật kỳ lạ.



Minh Thù nghĩ.



"Soạn cặp sách cho em xong rồi này."



Hạ Phù đặt cặp bên cạnh cô: "Hôm nay tôi có chuyện phải làm, chiều tôi đến trường học đón em."



"Cậu không đến trường à?"



Minh Thù để ly xuống, tiếp tục mở một túi khẩu phần lương thực trên bàn.



Hạ Phù cản cô, mở túi đổ vào ly mới đưa cho Minh Thù.



Minh Thù nhận lấy, nhưng hắn không lập tức buông tay, ngược lại kề sát mặt cô:



"Em muốn tôi đi sao?"
Trái tim không rõ đập loạn nửa nhịp.



Hạ Phù hừ lạnh: "Làm gì? Bây giờ muốn đồng ý sao? Trễ quá rồi!"



Giá lão tử không thấp đến như vậy!



"Không phải, đền khẩu phần lương thực cho tôi."



Minh Thù lắc cái ly trong tay, vừa nãy đột nhiên anh ta ôm cô làm đổ hết phân nửa.



Hạ Phù: "..."



Hạ Phù nghiến răng nghiến lợi bỏ đi.



"Tích tích!"



Hạ Phù lấy di động ra xem, sắc mặt hơi tối xuống.



Hắn quay đầu nhìn cô gái ngồi trên sô pha, tự nói với mình chỉ vì nhiệm vụ mới bảo vệ cô.



Chuẩn bị xong tâm lý, quả nhiên Hạ Phù không khó khăn tiếp thu như vậy.



"Louis hành động."



Hạ Phù quay lại: "Thân phận của em đã bị Huyết tộc biết được, tin rằng rất nhanh sẽ có Huyết tộc đến đây, em định làm như thế nào?"



"Nhìn xem sao đã."



Trong lòng Minh Thù chậc chậc hai tiếng, quả nhiên là dùng phương pháp này, mượn đao giết trẫm, không có sáng tạo.



Hạ Phù có chút im lặng.



Để xem là như thế nào?



Lẽ nào cô chỉ xem người ta sẽ bỏ qua?



Hạ Phù nhận được tin cũng khá nhanh, nhưng Huyết tộc tới cũng không chậm, sau hai tiếng đồng hồ thì đã có Huyết tộc đến thăm.



Minh Thù vì tiện cho những Huyết tộc này tiến vào nên mở rộng cửa.



Huyết tộc số một bước đến thì thấy cô gái nhỏ đáng yêu miệng ngậm túi máu, nằm trên sô pha, sô pha cong về một phía, hướng về phía cửa sổ.



Gian phòng cũng rất xa hoa, nếu như không phải không gian quá nhỏ, hắn không chút nào nghi ngờ rằng mình đang đứng trong cung điện.



Huyết tộc số một quay đầu nhìn lại cửa sổ đã mở rộng, lại nhìn nữ vương bị vứt bỏ đang thảnh thơi uống khẩu phần lương thực, hung hăng:



"Nếu nữ vương đã chết, cần gì phải trở về?"



"Về xem đám nhãi ranh các ngươi."



Minh Thù mỉm cười: "Nhưng nhìn qua cũng không có gì tiến bộ, Louis cắt xén khẩu phần lương thực của các ngươi, không cho các ngươi ăn no sao?"



"Thân vương đối tốt với chúng tôi, cho nên nữ vương chịu thiệt rồi."



Huyết tộc số một nhào về phía Minh Thù.



Ngón tay hắn dài ra, lộ ra móng tay sắc bén.



Minh Thù hút một hơi dài.



Cái túi nhanh chóng xẹp xuống.