Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 279 : Kiến Tập Tự Dưỡng (39)

Ngày đăng: 03:00 20/04/20


Sắc mặt Hạ Phù đột nhiên vô cùng khó coi, hắn ôm Minh Thù lăn sang bên cạnh một vòng, phía sau vang lên tiếng nổ mạnh kịch liệt.



Louis lựa chọn đồng quy vu tận.



Hắn muốn Vi Hề chết.



Thứ hắn không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng.



Sóng xung kích ùn ùn kéo đến.



Minh Thù trở mình, để Hạ Phù dưới thân, sóng xung kích trôi qua rất nhanh, trang viên xa xa bị sóng xung kích san bằng.



Bạch!



Thú nhỏ từ trong túi Minh Thù rơi ra, giống như là sắp chết.



Minh Thù vươn tay nhặt nó: "Đừng giả chết."



Ta vốn là phải chết, ta còn nhỏ như vậy, ngươi ngược đãi trẻ em, là ngược đãi trẻ em có biết không?



Nếu không phải ta giúp ngươi gánh một chút, bây giờ ngươi đã biến thành một đống bột phấn.



Mãn hán toàn tịch!



Ta muốn mãn hán toàn tịch!



Thú nhỏ rầm rì gào thét, tinh thần rất tốt, rõ ràng một chút bị thương cũng không có, thậm chí có chút phấn khởi.



Minh Thù nhét nó vào túi, chống tay nhìn người dưới thân:



"Chết chưa?"



"Có chết cũng do em đè chết."



Lão tử có cơ hội biểu hiện trọng thương gì đó thật tốt, ai bảo cô đột nhiên cản hắn.



Tức chết lão tử.



"Sao lại không đè chết cậu!"



Minh Thù từ trên người anh ta đứng dậy.



Cô vừa đứng lên đầu quay mòng mòng như say xe, giống như thể lực đột nhiên bị tiêu hao.



Hạ Phù cảm thấy thân thể Minh Thù có chút lắc lư, vươn tay đỡ cô:



"Thể hiện làm gì, để bây giờ khó chịu."



"Hạ Phù..."



Minh Thù kêu một tiếng, rồi im lặng, cắn mở khẩu phần lương thực từ trong túi.



"Làm sao vậy?"



Hạ Phù phát hiện cô hơi khác lạ, nhanh chóng đỡ cô.



Minh Thù sờ sờ túi, nhưng mà không còn dư khẩu phần lương thực nào.



Thật là đói.



Thú nhỏ cũng không thấy tăm hơi, đoán chừng là ăn vụng khẩu phần lương thực của cô, hiện tại không dám ló đầu ra.



Tốt lắm.



Thông thường, đồ cô ăn thú nhỏ cũng có thể ăn, cho nên trộm máu của cô uống, cũng không kỳ lạ.



Mùi vị máu tươi đột nhiên trở nên thật nồng, Minh Thù nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng nghiêng về phía bên kia.



Môi đụng đến chất lỏng ấm áp, máu tươi nhẹ nhàng thâm nhập bờ môi cô.



"Uống đi."



Minh Thù có hơi chống cự, nhưng cô đột nhiên phát hiện sự hấp dẫn này còn lớn hơn khi cô đối mặt với Nguyên Tịch, lý trí từng chút tiêu tan.



Chất lỏng hương vị ngọt ngào trượt vào yết hầu khô khốc.



Âm thanh cắn nuốt của cô, làm Hạ Phù theo bản năng ôm chặt hơn.



...



Louis đã chết.



Như hắn đã nói, dù hắn chết, Huyết tộc vẫn không dừng lại việc tàn sát con người.



Ngày đó, Minh Thù đột nhiên không khống chế được, sau này cô đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.



Louis lợi dụng chuyện khôi phục năng lượng của cô, muốn mượn chuyện này giết chết cô, đáng tiếc thú nhỏ giúp Minh Thù cản một chút, nhưng di chứng vẫn còn.



Cô cho những Huyết tộc bị khống chế dừng lại tấn công, tranh thủ chạy trốn.



Người ngựa khắp nơi vội đến, người ngã ngựa đổ, khó khăn lắm mới khống chế được mọi chuyện.



Như Minh Thù dự đoán, con người không thể chấp nhận Huyết tộc.



Vứt bỏ hiệp ước, thợ săn Huyết tộc cùng với đội của mình ở không nhiều năm liên minh lại, đuổi Huyết tộc ra khỏi phạm vi của con người.


Tư Lạc rất tức giận.



Minh Thù nhìn thiếu niên mặt lạnh lùng ở cách đó không xa, mỉm cười:



"Cái này không cản trở tôi thích thức ăn nhỏ của tôi."



"Bệnh thần kinh."



Tư Lạc mắng một tiếng, nhanh chóng đến bên cạnh Nguyên Tịch, không để ý Nguyên Tịch phản đối, mạnh mẽ dẫn Nguyên Tịch rời đi.



Sau chuyện này, Minh Thù sẽ không bước ra khỏi Huyết tộc.



Hiện tại, Minh Thù và Leon thảo luận thời gian tới Huyết tộc làm ruộng hay lên núi làm cướp, Hạ Phù mặc một bộ đồ thể thao bước đến, thoáng cái đứng bên cạnh Minh Thù.



Minh Thù nhìn cổ hắn vài lần.



Hạ Phù ôm quần áo, ngẫm lại thấy không đúng nên nhanh chóng che lại cổ.



Minh Thù cười lạnh một tiếng, chuyển mắt đi.



Leon nói vài câu, rất nhanh chóng rời đi.



Hạ Phù chờ Leon đi khỏi, anh ta liền cọ cọ Minh Thù: "Tôi muốn ra ngoài phơi nắng."



Đã lâu không thấy ánh mặt trời, hắn cảm thấy rất không thoải mái.



"Không có chân à? Tự mình đi đi."



Minh Thù liếc hắn.



"Hiện tại bên ngoài loạn như vậy, em để tôi tự đi sao?"



Hạ Phù không vui.



Minh Thù ném tấm thảm lên người hắn: "Ai dám đánh thiếu chủ Hạ gia."



"Từ khi tôi đi với em, tôi đã không còn là thiếu chủ Hạ gia."



Hạ Phù ôm thảm: "Hạ Dận muốn giết tôi."



"Thật tốt, giết cậu, tôi sẽ tìm người khác."



"Em dám!"



"Có cái gì không dám? Tôi là nữ vương!"



"Không được."



"Em..."



"Hạ Phù!"



Minh Thù nổi giận rống to, khiến cho Leon bên ngoài cũng bắt đầu nhiều chuyện.



Vương quân lại chọc giận nữ vương rồi.



Minh Thù về đến căn phòng mây trắng, nhắm mắt ngủ một lát.



Lần này tại sao chết vậy?



Đúng rồi, là ngã chết.



Đường đường là nữ vương lại bị ngã chết.



Chết cũng phải sang một chút chứ?



Minh Thù vô tình nghĩ đến Hạ Phù, chết đột ngột như vậy, còn chưa kịp nói gì với Hạ Phù.



[Đây không phải là chuyện trước kia rồi sao, lúc Louis chết, cô đã bị thương lúc đó Huyết tộc chỉ phát hiện là cô bị ngã chết, đụng trúng vết thương cũ.]



Haha.



Đó không phải là té chết sao.



Hài Hòa Hiệu im lặng, mở ra tài liệu mới.



Họ Tên: Minh Thù



Giá trị thù hận: 9000



Nhiệm vụ phụ: Hoàn thành.



Minh Thù nhướng mi mắt, quả nhiên nơi này có bốn ngàn giá trị thù hận.



Không tệ!



Một trăm ngàn không còn là mơ nữa!



Minh Thù suy nghĩ: "Lần sau có phải là nhà ăn năm sao không?"



Nơi này đồ ăn khó ăn như vậy, khiến trẫm rất tuyệt vọng.



[...]



Từ chối gọi món!