Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 287 : Hắc Liêu Võng Hồng (7)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Người đàn ông tên Giang Vọng là con sen của Bệ Hạ, nghe nói là bạn của anh họ.



Một ông anh họ chua ngoa không có tình người, lại phá lệ mang cá khô nhỏ cho mèo Giang Vọng đã thể hiện quan hệ của hai người.



Ngày đó Giang Vọng hỏi cô tìm được Bệ Hạ ở nơi nào, lúc đó có người đi qua liền mang mèo chạy trốn.



Chính là chạy trốn.



Bị người bao vây liền nhanh chóng biến mất, giống như sợ bị người khác nhìn thấy.



Minh Thù ăn cá khô nhỏ của Bệ Hạ luôn cảm thấy có gì đó sai sai, hỏi anh họ địa chỉ mua cá khô nhỏ.



Nhưng mà anh họ nói hắn cũng không biết, cái hộp lần trước là hắn giúp Giang Vọng chăm sóc Bệ Hạ rồi để quên ở chỗ của hắn.



Minh Thù: "..."



Sinh hoạt của mèo còn tốt hơn trẫm.



Minh Thù giận dữ bỏ hai viên thánh nữ quả vào miệng.



Tại sao trẫm phải mua cá khô nhỏ?



[Vì nó ăn rất ngon ư?]



Minh Thù: "..."



Chỉ ngươi hiểu ta.



Minh Thù lên mạng tìm nhãn hiệu kia, may là có người nuôi mèo mua qua biết giá cả, cô trực tiếp hỏi anh họ số tài khoản của Giang Vọng chuyển khoản qua.



Thế nhưng, rất nhanh tài khoản của cô thu được một khoản chuyển khoản lớn hơn.



Đến từ Giang Vọng.



Kèm theo một ghi chú.



Ghi chú: Mong Tô Mãn tiểu thư quên chuyện đã thấy ngày đó.



Ngày đó thấy gì?



Chuyện gì?



"Nhiệm vụ nhánh: Thu hoạch giá trị thù hận của Giang Vọng."



Minh Thù nhướng mày, tìm được weibo đăng bài.



Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Giang tổng, anh sợ bị người phát hiện mình là một miêu nô (*)?



Giang Vọng là ai?



Thanh niên tuổi trẻ tài cao, người thường được lên trang báo tài chính và kinh tế, là nhân vật được nhiều người tôn sùng.



Nhưng mà người như vậy lại là một miêu nô...



Thật tương phản, đoán chừng làm một đám người bể mắt kính.



Con sen hoàng gia: Tô tiểu thư, đạo lý nhìn rõ một người không cần phải vạch trần chẳng lẽ cô không hiểu?



Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Không hiểu.



Con sen hoàng gia:...




"Rất xin lỗi, tôi không phải nhà thiết kế kiểu như vậy."



Minh Thù nghiêng đầu mỉm cười: "Tôi... Không... Sửa!"



Có tức hay không?



"Cô không sửa theo ý tôi, xem như cái này cô làm ra là không công."



Hiển nhiên, Giang Vọng có chuẩn bị mà đến, khóe miệng cong lên ý cười:



"Tô tiểu thư muốn bỏ phí như vậy, tôi liền tìm một nhà thiết kế khác."



"Vậy anh tìm đi."



Minh Thù không thèm để ý.



"Tô tiểu thư không muốn tiền lương sao?"



"Thưởng cho anh mua cẩu lương, Giang tiên sinh hẳn sẽ thích."



Hắn thích cái rắm!



Hắn cũng không phải chó.



Nội tâm Giang Vọng bùng nổ, nét mặt lại cố bình tĩnh:



"Tô tiểu thư, sao cô lại mắng người!"



"Tôi mắng sao?"



Minh Thù mặt vô tội, ngươi bị phê bình thẳng mặt còn trách trẫm?



Minh Thù nhìn nhìn Giang Vọng, mắt cô hơi nheo, tim đập có chút khác thường.



Một lát sau chợt bừng tỉnh.



Lại là hắn.



Thật là âm hồn không tan!



Nhưng dường như lại không ngoài ý muốn, không phải là cô đã ngờ ngợ vẫn muốn chứng minh chuyện này sao?



Trong bình thường lại lộ ra vài phần khác thường.



"Tôi đi đây."



Minh Thù đột nhiên đứng dậy, giọng nói ép hơi thấp: "Giang tiên sinh tìm người tài khác đi."



Minh Thù đi rất nhanh, Giang Vọng không ngăn cản, mà hắn đâm lao cũng phải theo lao.



A a!



Sao mỗi lần bắt bẻ đối tượng đều khó như vậy!



Sau khi lần trước nói chuyện, lần thứ hai hai người đàm phán không thành, Minh Thù nghênh ngang rời đi.



***



(*) Miêu nô: Nô lệ của mèo.