Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 288 : Hắc Liêu Võng Hồng (8)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


"Giang tổng, không thấy Bệ Hạ."



Giang Vọng còn đang phát điên, đột nhiên trợ lý chạy vào gương mặt hoảng hốt.



Ánh mắt sắc bén của Giang Vọng nhìn sang.



Trợ lý run run khóc không ra nước mắt: "Tôi... Tôi chỉ vừa nghe xong một cú điện thoại, Bệ Hạ đã không thấy tăm hơi."



...



Minh Thù bắt Bệ Hạ, lúc này đang ngồi xe về nhà.



Dường như Bệ Hạ rất thích cô, cô ôm nó đi nó cũng không hề giãy giụa, lúc này yên tĩnh vùi trong ngực cô, đầu cọ cọ.



Minh Thù chống cằm nhìn cảnh vật vút qua ngoài cửa sổ.



Cô cố gắng muốn kiểm chứng, đột nhiên kiểm chứng xong lại không biết nên làm gì bây giờ.



Kỳ Ngự...



Cô quan tâm hắn như thế, đại khái là muốn biết hắn có mục đích gì. Dù sao có hàng chạy theo nhiều như vậy còn muốn công lược mình, cô tin là hắn có mục đích.



Trẫm liền xem ngươi rốt cuộc muốn chơi cái gì.



Dù sao cô cũng không sợ rắc rối.



Minh Thù nghĩ xong phương án ứng phó, thân thể căng thẳng liền thả lỏng.



Minh Thù dùng di động gửi tin cho Giang Vọng.



Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Muốn mèo nhà anh thì đưa tiền, bằng không tôi liền bán nó gán nợ.



Con sen hoàng gia: Tô tiểu thư, cô giỏi lắm!



Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa: Cám ơn đã khích lệ, tôi cũng biết tôi giỏi.



Minh Thù nghĩ mang Bệ Hạ trở về là một sai lầm, thú nhỏ rất bài xích Bệ Hạ, vừa vào phòng liền rượt Bệ Hạ chạy khắp nhà.



Bệ Hạ tội nghiệp la lên.



Minh Thù túm thú nhỏ: "Ngươi bắt nạt nó làm gì?"



Thú nhỏ xù lông.



Lúc trước ngươi nuôi người thì thôi đi, bây giờ ngươi còn muốn rước thêm con thú khác?



Ngươi tính cho ta ra rìa? Ta không cho ngươi nuôi nó!



Ánh mắt Minh Thù lóe lên, tâm tình giống như bị thú nhỏ mang về Linh Kiếm Phong.



Thú nhỏ vẫn đang tức giận.



Ta cho ngươi lựa chọn, hôm nay nếu ngươi không đuổi nó ra ngoài, ta liền bỏ nhà đi bụi.



Minh Thù hoàn hồn, mỉm cười bóp bóp thú nhỏ: "Ta mượn nó đổi tiền, về phần ngươi, không có tiền ta mua đồ ăn vặt thì thế nào? Ngươi muốn chết đói ư?"




"Em cũng rất đáng yêu."



"Không không... Không có."



Cô bé có chút ngượng ngùng phủ nhận, nhìn ra bên ngoài không có ai mở cửa ra thêm một ít, Minh Thù phát hiện cả người cô bé ướt nhẹp.



Cô bé cẩn thận hỏi: "Có thể phiền chị cho em mượn di động dùng chút được không?"



Minh Thù nhìn cô bé một lúc lâu, thời điểm cô bé cho rằng Minh Thù không cho mượn, thì một cái di động đẹp mắt đưa tới.



"Cám ơn."



Cô bé kia thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng mà một lát sau cô bé liền ủ rũ cúi đầu trả lại di động cho Minh Thù, đoán chừng là không gọi được.



"Bị người bắt nạt à?"



Cô bé không nghĩ tới Minh Thù sẽ chủ động hỏi, xấu hổ lại khẩn trương trả lời:



"Em cũng không biết, đột nhiên có người từ phía bên kia hắt nước sang, em không dám ra ngoài."



"Có người quen không?"



Cô bé đó gật đầu.



"Ai, ở phòng nào, chị chuyển lời giúp em."



Mắt cô bé liền sáng lên: "Cám ơn chị, em... Ở phòng 666, tìm..."



Đột nhiên cô bé không lên tiếng, cô không thể để người phát hiện Trần Thiệu Ninh ở đây, bằng không không biết đầu đề ngày mai sẽ viết như thế nào.



Cô quay sang Minh Thù cười cười: "Không sao, em đợi lát nữa ra ngoài cũng được, trời nóng, trang phục hẳn là rất nhanh khô."



"Trần Thiệu Ninh mang em đến?"



Minh Thù quay số di động.



"Vâng."



Cô bé theo bản năng xác nhận, sau đó liền phủ nhận: "Không, không phải. Là theo... Bạn đến."



Minh Thù ngẩng đầu mỉm cười, cô bé liền ngượng ngùng không thôi.



Điện thoại tiếp nối, bên kia một loạt âm thanh ồn ào: "Kiều Vũ, đến phòng 666 gọi Trần Thiệu Ninh đến nhà vệ sinh bên này."



"Tiểu Mãn, không phải là em hẹn Trần Thiệu Ninh chứ? Còn tới nhà vệ sinh?"



Thanh mai trúc mã trực tiếp rít gào bên kia, nhạc nền ồn ào liền biến mất.



"..."



Trẫm có thể bóp chết thanh mai trúc mã không?