Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 294 : Hắc Liêu Võng Hồng (14)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Minh Thù cười quay đầu lại, khoanh tay nhìn Kiều Vũ há to miệng đủ nhét một quả trứng:



"Em nói đúng..."



Kiều Vũ nuốt một ngụm nước bọt, Giang tổng ngài một chút rụt rè cũng không có à?



Giang Vọng tỏ vẻ rụt rè là cái gì? Lão tử vì việc này ngay cả mặt cũng không cần, còn muốn rụt rè cái gì.



Nhưng cô ấy có ý gì?



Giang Vọng thấy Minh Thù cái gì cũng không biểu hiện, cứ như vậy trở về bên cạnh Kiều Vũ, liền có chút không vui.



Trước công chúng, cô hỏi một câu này hắn trả lời nhưng cô cứ như vậy bỏ đi?



Đùa giỡn hắn?



Giang Vọng nhìn quần chúng vây xem xung quanh chỉ có thể bực tức trong lòng, nghẹn khuất đuổi theo Minh Thù



Thỉnh thoảng Kiều Vũ quay lại nhìn Giang Vọng, ánh mắt kia như thấy giống loài gì mới.



"Giang tiên sinh, ngài không thể vào."



Giang Vọng bị ngăn lại ở ngoài hậu trường, nhìn Kiều Vũ và Minh Thù biến mất ở phía sau lưng nhân viên hậu kỳ.



Chiến lược thật khó khăn!



[Cửu thiếu, thật sự không cần tâm đắc tổng kết chiến lược sao?]



Nội tâm Giang Vọng lung lay hai cái, cuối cùng dồn khí đan điền: "Không cần, thiên tài không cần mấy thứ kia."



Hắn thực sự phải xem, sau khi trở về không biết sẽ bị đám người kia chế giễu như thế nào nữa.



Bổn thiên tài từ chối!



[...]



Minh Thù ở hậu trường thấy Hứa Du Nhiên cũng không bất ngờ, Hứa Du Nhiên xuất thân người mẫu cơ hội như vậy cô ta đến là điều bình thường.



Không quen biết nhà thiết kế của Hứa Du Nhiên.



"Đó là ai?"



Kiều Vũ chỉ huy người trang điểm cho Minh Thù, nghe được cô hỏi nhìn sang ghét bỏ hừ một tiếng.



"Thường Phong. Chó sao chép, em chú ý hắn làm gì nhìn phía trước."



"Sao chép còn có thể tới đây ư?"



"Người ta bản lĩnh lớn."




Giang Vọng rũ mắt không nhìn người trên đài, cũng không quá hai giây, hắn liền nhịn không được liếc qua.



Hắn là vì công lược đối tượng mới nhìn.



Minh Thù dường như nở nụ cười với Giang Vọng một chút, sau đó xoay người đi trở về.



Năng lực của Kiều Vũ không thể nghi ngờ, hơn nữa cùng với giá trị nhan sắc của Minh Thù diễm áp quần phương (*), cái từ này không ngoa chút nào.



Nhưng thời điểm giám khảo chấm điểm và khán giả bình chọn, bầu không khí lại đáng xấu hổ.



Mấy giám khảo thống nhất chấm điểm thấp, dựa theo điểm trước mặt, sợ rằng ngay cả vòng loại cũng không qua.



Mà khán giả bình chọn, ngay cả điểm tiêu chuẩn cũng chưa đạt đến.



Minh Thù: "..."



Thằng ngu nào dám giở trò như vậy?



Minh Thù bày tỏ rất không phục.



Kiều Vũ lập tức bão nổi: "Người không mù đều có thể nhìn ra trình độ của tôi là cái gì, trò hề này của các người đại khái là thứ hay ho nhất mà tôi từng thấy, giáo sư các người đúng là đã uổng công dạy dỗ."



Sắc mặt đám giám khảo xám xịt, bọn họ cũng biết trình độ Kiều Vũ tiến đánh quán quân hoàn toàn không thành vấn đề.



"Kế tiếp."



Giám khảo chuyên nghiệp gây áp lực, nói rõ muốn quét Kiều Vũ xuống.



Minh Thù đứng bên cạnh Kiều Vũ đang hầm hừ tức giận, mặt mỉm cười có lòng tốt đề nghị:



"Các vị giám khảo có phải tay run hay không, nếu không tính điểm lại lần nữa?"



"Đúng! Cần phải tính lại điểm! Mở to mắt nhìn cho rõ, rốt cuộc nên cho bao nhiêu điểm."



Kiều Vũ chống nạnh, trực tiếp uy hiếp: "Tôi khuyên các người không thể vì nhỏ mất lớn."



Đoán chừng những giám khảo chuyên nghiệp này không biết lai lịch Kiều Vũ, nhưng gần đây tin tức Minh Thù bay đầy trời, bọn họ vẫn nghe thấy.



Nhưng phía trên đưa xuống, bọn họ có thể làm sao?



"Các người còn dám uy hiếp giám khảo à?"



Trong đám giám khảo có người không vui: "Tác phẩm dự thi của mấy người không hợp với chủ đề của chúng tôi. Nhanh chóng xuống dưới không nên ầm ĩ, bị đuổi ra ngoài mất mặt chính là các người."



***



(*) Diễm áp quần phương: trấn áp bốn phương.