Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 302 : Hắc Liêu Võng Hồng (22)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Minh Thù đánh xong Hứa Du Nhiên, trò cười phía ngoài cũng đã xong. Thường Phong và Kiều Vũ đều bị mang đi, Minh Thù đi qua bên kia tìm.



"Tô tiểu thư."



Giang Vọng mang theo mấy người thư ký từ cửa khách VIP đến, hắn bước vài bước đến trước mặt Minh Thù, chặn đường cô.



Minh Thù nhướn mày: "Giang tổng anh trị hết mắt mù rồi à?"



Làm sao đi đâu cũng gặp phài bệnh thần kinh này vậy.



Bệnh thần kinh không biết là cố ý hay vô tình tạo cơ hội gặp gỡ?



A... Minh Thù một trận run rẩy, không ngờ bệnh thần kinh này có tâm cơ như vậy.



Lúc này nội tâm Giang Vọng vặn vẹo.



Cô mới cần trị mắt mù.



Thiên tài như lão tử cô cũng chướng mắt, không phải mắt mù thì chính là hỏng tim.



Thiên tài không tính toán với bệnh thần kinh.



Không tức giận.



"Không trị."



Giang Vọng cam chịu, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như tôi trị, sau này còn ai để ý Tô tiểu thư?"



Đoàn trợ lý run rẩy, Giang tổng đang nói cái gì bọn họ không nghe thấy không nghe thấy.



Từ khi Giang tổng gặp Tô tiểu thư, mọi người đều thấy không thích hợp... Cái này chẳng lẽ là sức mạnh của tình yêu trong truyền thuyết?



Minh Thù: "..."



Khuôn mặt trẫm đẹp như vậy, ai sẽ không muốn? Đùa gì thế, trẫm chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, đàn ông có thể theo đứng đầy Trường Thành đó.



"Rầm!"



Phòng bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng vang nhỏ, Minh Thù liếc mắt nhìn Giang Vọng nhanh chóng đẩy cửa đi vào.



Trong phòng, Kiều phá sản phách lối đứng trước mặt Thường Phong, Thường Phong nghiêng mặt, trên mặt có thể thấy bằng mắt thường một dấu bàn tay.



Phòng không có người thừa, chỉ có một Tề Cảnh Thăng lúc này đứng giữa Kiều phá sản và Thường Phong, sắc mặt có chút không tốt nhìn chằm chằm Kiều phá sản.



"Kiều Vũ cậu..."



Kiều Vũ hất tay Tề Cảnh Thăng, giọng nói ngạo nghễ: "Tề Cảnh Thăng, chuyện tiểu Mãn lần trước tôi xem anh là bằng hữu nói giúp anh, bây giờ tôi nghĩ lại thật xin lỗi tiểu Mãn. Anh dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy đối phó với tôi, cần phải như thế sao?"



Tề Cảnh Thăng cũng không giận, thấp giọng nói: "Kiều Vũ, nghĩ đến Kiều gia một chút."



Giọng nói kia rõ ràng mang theo sự uy hiếp.



Kiều Vũ há miệng.



"Có Tô gia tôi ở đây, Kiều gia không gục được. Kiều Vũ, đánh hắn."



Minh Thù còn vỗ ngực, đứng ở cửa giựt dây Kiều Vũ.
Đó là mục tiêu nhiệm vụ của hắn, dựa vào cái gì cho người khác ôm lâu như vậy!



Ánh mắt Giang Vọng quá mức lộ liễu, Minh Thù nhìn lại.



Giang Vọng trừng trở lại nhìn cái gì chưa thấy qua ai đẹp trai, chưa thấy qua cô ôm lại!



"Bạn anh rất nhiều, nhưng thật lòng làm bạn cũng chỉ có mấy người. Tề Cảnh Thăng tính là một, nếu không anh cũng sẽ không nhờ em giúp hắn... Hắn lại làm... Không được, anh không nuốt trôi cục tức này, không thể cho em chịu oan ức, anh đánh hắn một trận nữa..."



Giang Vọng nhìn Kiều Vũ say khướt, hắn uống một hơi cạn sạch ly rượu.



[Cửu thiếu, ngươi đang đố kỵ sao?]



Giang Vọng hừ lạnh, đố kỵ? Đó là cái gì?



[Tâm tình bây giờ... Của ngài.]



Giang Vọng tiếp tục hừ lạnh, ta là không cam tâm bị người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo mục tiêu nhiệm vụ của ta.



Đúng!



Hắn tuyệt đối không phải đố kỵ.



Giang Vọng có chết cũng không nhận mình đố kỵ, hệ thống cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhắc nhở hắn phải tự mình chú ý.



Giang Vọng uống một ly lại một ly, hắn phải chú ý thế nào?



Hắn căn bản là không khống chế được chính mình.



Giang Vọng không biết uống bao nhiêu, trước mắt có chút hỗn loạn hình như có người rời đi.



"Giang tổng?"



"Giang Vọng?"



Giang Vọng mơ mơ hồ hồ thấy trước mặt có người, ly rượu trong tay bị người đoạt đi.



"Đừng uống nữa."



"Đưa cho tôi!"



Giang Vọng lớn tiếng, rống với người mơ hồ trước mặt: "Cô là gì của tôi, mắc gì quản tôi!"



Minh Thù thiếu chút nữa tát cho một cái.



"Tôi là Tô Mãn!"



Giang Vọng giùng giằng muốn giành rượu trong tay Minh Thù, trên mặt đỏ ửng không bình thường:



"Cô... Cô đi gọi Tô Mãn đến cho tôi, tôi muốn... Hức... Tôi muốn cô ấy thị tẩm (2)."



***



(1) Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác



(2) Thị tẩm: Sủng hạnh, lâm hạnh đều là từ ngữ dùng để chỉ việc cung tần, mỹ nữ phục vụ chuyện chăn gối cho đế vương Trung Hoa.