Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 341 : Hoàn Lương Hằng Ngày (24)

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Tửu lâu.



Một tên đại hán đang cùng đồng môn đố nhau uống rượu, bầu không khí vui vẻ trên bàn rượu âm thanh cực kì lớn.



Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, một bóng dáng từ bên ngoài xông vào đi thẳng đến bàn rượu.



Người trên bàn rượu phát hiện có người đi qua, đều nhìn về phía người đó.



Từ trong người tên đó lấy ra một phong thư, đưa cho đại hán: "Giang hồ lệnh, mời thiếu hiệp đến phủ minh chủ."



Đưa tin xong, người đó lập tức rời đi.



"Này..."



Đại hán đuổi theo ra ngoài, nhưng cũng chỉ thấy mông ngựa đối phương.



Đại hán nhìn phong thư trong tay có ấn ký của phủ minh chủ, hoàn toàn không còn men say.



Dưới ánh nắng rực vàng tháng tám, giang hồ hào kiệt đồng thời nhận được giang hồ lệnh từ phủ minh chủ truyền tới.



Giang hồ lệnh chỉ có minh chủ có thể phát, mà chỉ khi xảy ra sự kiện quan trọng mới có.



Mọi người nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây nhất, có lẽ là phủ minh chủ muốn liên kết mọi người cùng nhau đối phó Ngũ Tuyệt Thần Giáo.



Cũng không ai nghi ngờ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phủ minh chủ.



Bên ngoài phủ minh chủ có người canh giữ, người đến đây cần phải đưa giang hồ lệnh cho bọn họ, sau khi tiến vào phủ minh chủ cũng không gặp được minh chủ, được sắp xếp ở xung quanh phủ minh chủ chờ những người còn lại đến.



Lúc này minh chủ bị trói ở thư phòng, Minh Thù vắt chéo chân ăn bánh ngọt, hất đổ hết đống sách cổ trên bàn minh chủ.



"Phong điện chủ."



Minh chủ hạ giọng gọi Phong Bắc.



Minh chủ và Minh Thù cách nhau một giá sách, Phong Bắc đứng trước cửa sổ, Minh Thù ở bên kia không nhìn thấy hắn cho nên minh chủ mới dám gọi hắn.



Phong Bắc nhìn minh chủ, minh chủ lập tức nói: "Đừng nói là ngươi cũng bị ma đầu kia uy hiếp?"



Minh chủ buồn bực!



Phải nói chuyện tối ngày hôm đó... Cũng không có gì đáng nói, từ khi nữ ma đầu kia vào đến khi hắn bị trói lại cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.



Bị trói xong, người phủ minh chủ mới phát hiện hắn bị trói!




"Ma đầu mau thả minh chủ ra!"



Minh Thù mỉm cười, giọng hơi kiêu ngạo: "Ta không thả ngươi làm gì ta? Muốn thì lên đánh ta đi!"



"..."



Ngươi buông minh chủ ra rồi nói!



Túm minh chủ làm bia đỡ đạn, ai dám xông lên.



"Ma đầu chớ có kiêu ngạo, hào kiệt võ lâm đều ở đây. Có bản lĩnh ngươi thả minh chủ ra, chúng ta quyết đấu công bằng."



Bọn họ nhiều người như vậy, không tin không thể đánh lại người này.



"Quyết đấu công bằng? Ngươi cho là ta ít đọc sách dễ lừa à? Các ngươi nhiều người như vậy ta chỉ có vài người, công bằng chỗ nào? Đến lúc đó các ngươi nói một câu vì diệt trừ bại hoại võ lâm, mọi người cùng nhau tiến lên không phải là ta bị các ngươi đánh chết sao?"



Minh Thù sợ hãi vỗ ngực: "Sao các ngươi âm hiểm thế."



Mọi người: "..."



Ngươi còn đứng bên cạnh minh chủ chúng ta, rốt cuộc ai âm hiểm?



"Ma đầu, hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi đừng hòng chạy!"



"Khó khăn lắm mới gọi các ngươi tới, ta chạy cái gì."



Minh Thù vô cùng nghiêm túc hứa hẹn: "Yên tâm, ta không chạy."



Phía dưới xôn xao, cái gì gọi là nàng khó khăn lắm mới gọi bọn họ tới?



Lẽ nào giang hồ lệnh là nàng bảo minh chủ phát?



Vậy kêu bọn họ tới làm gì đó, một lưới bắt hết sao?



Bọn họ đồng loạt nhìn về phía minh chủ.



Nét mặt minh chủ già nua rối rắm, hắn ta cũng bị trói!



"A di đà phật."



Một hòa thượng mặt mày hiền hậu đứng phía trước, đột nhiên chắp hai tay thành hình chữ thập, tiếng gào xung quanh bảo Minh Thù thả minh chủ đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ nghe hòa thượng nói: "Mộ thí chủ, ngươi bắt cóc minh chủ lại gọi mọi người tới, không biết có chuyện gì?"