Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 340 : Hoàn Lương Hằng Ngày (23)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Minh Thù không nói hắn biết Nhiếp trang chủ chết như thế nào thì Phong Bắc tự tìm hiểu.



Minh Thù cũng không đi, đứng ra phía sau hắn, nhìn hắn kiểm tra thi thể Nhiếp trang chủ.



Nàng nhếch môi: "Ngươi còn có thể khám nghiệm tử thi?"



Phong Bắc đã bình tĩnh không ít, nghe Minh Thù hỏi, hắn giải thích: "Thủ pháp giết người của các môn phái không giống nhau, có thể tìm được đầu mối."



"Vậy ngươi tìm được đầu mối chưa?"



"Chưa!"



Phong Bắc đứng dậy, cẩn thận xoa tay nhìn Minh Thù: "Chết kiểu này có chút kỳ quái."



"Nếu như ngươi có thể nhìn ra, thì trên thế giới này cũng không có án mạng kỳ bí gì đâu."



"Mộ giáo chủ, ngươi cần phải nói những lời như vậy với ta sao?"



"Tức giận sao?"



Phong Bắc giật giật khóe môi: "Không tức giận."



Minh Thù chậc một tiếng lấy quả hạch ra, vừa ăn vừa đi.



Phong Bắc bám đuôi nàng: "Ngươi rất ghét ta à?"



"Ngươi có chỗ nào đáng để ta không ghét sao?"



"Mặt!"



Phong Bắc rất có tự tin.



"..."



Có biết xấu hổ hay không, Minh Thù mở mồm nói xằng nói bậy: "Vậy thật đáng tiếc, kẻ thù trước kia của ta rất giống ngươi, thấy ngươi ta lập tức nhớ tới, ta không ghét không được."



Phong Bắc đi chậm lại đứng ở phía sau, khuôn mặt lạnh lùng.



Dáng vẻ của kẻ thù ngươi giống ta là như thế nào?



Sao ngươi không nói kẻ thù của ngươi chính là ta luôn đi?



"Phong điện chủ."



Đột nhiên Minh Thù quay đầu lại.



Phong Bắc nhanh chóng thu lại lạnh lùng trên mặt, muốn hù chết lão tử!



"Thực ra trên người ngươi có thứ ta không ghét."



Trong lòng Phong Bắc vui vẻ: "Cái gì?"



"Không biết xấu hổ."



Phong Bắc: "..."



Ngươi mới không biết xấu hổ, cả nhà ngươi cũng không biết xấu hổ!



Đừng cản lão tử, lão tử phải chém chết nàng.




Không... Không biết.



Phong Bắc tức muốn phát bệnh tim.



Minh Thù cười cong thành vầng trăng khuyết, đột nhiên đến gần Phong Bắc: "Hay là ngươi giúp ta bắt minh chủ, ta dẫn ngươi đi xem trò vui."



Phong Bắc: "..."



Không muốn xem dù chỉ một chút, trò hay trong miệng nàng có thể là tin dữ đối với bọn họ.



"Muốn ta giúp ngươi cũng được."



Hắn không muốn thỏa hiệp chút nào, thực sự đều là lỗi của nhiệm vụ: "Ở cùng ta, ta giúp ngươi danh chính ngôn thuận."



"Ta tự đi bắt thì tốt hơn."



"Đi đi, ta giúp ngươi được chưa."



Phong Bắc buồn bực, nhỏ giọng thầm thì: "Ta mắc nợ ngươi."



Ỷ ta thích ngươi, ngươi có thể hành hạ ta sao. Chờ nhiệm vụ được hoàn thành, ta hành chết ngươi!



Sau khi tẩy não nhiều lần, Phong Bắc hỏi: "Ngươi có kế hoạch gì?"



"Kế hoạch?"



Dường như Minh Thù vừa mới nghe cái từ này lần đầu: "Còn phải có kế hoạch à?"



"Không có kế hoạch ngươi bắt như thế nào, xông vào bắt sao? Ngươi xem phủ minh chủ là vườn hoa sau nhà ngươi à?"



Minh Thù ra vẻ đương nhiên: "Cứ vậy mà vào thôi."



Bắt người còn cần kế hoạch?



Trẫm rảnh rỗi như vậy sao?



Còn nhiều đồ ăn vặt chờ trẫm yêu thích đó!



Phong Bắc: "..."



Ta đã quá xem thường cô nương này rồi!



"Phủ minh chủ bảo vệ nghiêm ngặt, có vô số cao thủ ngươi làm sao có thể vào?"



Người trong phủ minh chủ không phải những kẻ tầm thường chỉ biết khoa tay múa chân.



"Cửa chính."



Minh Thù suy nghĩ: "Lật tường vào cũng không tệ."



"..."



Nàng vẫn nên tự vào bắt đi!



Lão tử ta bắt không nổi.



Không ai có thể giúp nàng.