Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 339 : Hoàn Lương Hằng Ngày (22)

Ngày đăng: 03:01 20/04/20


Minh Thù ăn xong quay về, Nhiếp trang chủ vẫn cắn chặt răng không nói, Minh Thù nghĩ Thân Minh đã mang người chết trở lại cho nên nàng mang Nhiếp trang chủ rời đi.



Vừa rời khỏi sơn trang không bao xa, thì thấy Bán Nguyệt sơn trang lửa lớn ngập trời.



"A!"



Minh Thù dừng lại nhìn hỏa hoạn bên kia.



Nhiếp trang chủ trợn to mắt, trong họng phát ra vài tiếng gầm nhẹ, trong mắt không thể tin giùng giằng muốn đi qua Bán Nguyệt sơn trang.



Minh Thù túm hắn, hắn hung tợn trừng Minh Thù.



Minh Thù vô tội: "Cũng không phải là ta phóng hỏa, lúc ta mang ngươi đi ngươi có thể nhìn. Cũng xem như là ta cứu ngươi một mạng, bằng không thì ngươi nói ta biết đi."



Nhiếp trang chủ suy nghĩ, quả thực từ khi nàng mang hắn rời khỏi sơn trang, vẫn luôn ở trong tầm mắt của hắn, nàng cũng không thể phóng hỏa từ xa?



"Đây là có người muốn giết ngươi diệt khẩu."



Minh Thù nhìn có chút hả hê: "Nhiếp trang chủ, người ta đã vứt bỏ ngươi, ngươi còn muốn giữ bí mật sao?"



Minh Thù dẫn hắn quay lại, đứng ở chỗ có thể thấy toàn bộ Bán Nguyệt sơn trang.



Lúc này, Bán Nguyệt sơn trang rơi vào biển lửa cháy sạch cực kỳ thảm, ánh lửa nhuộm đỏ nửa bầu trời.



Sắc mặt Nhiếp trang chủ dữ tợn, muốn trở về nhưng mà Minh Thù lại túm hắn, làm hắn không thể động đậy.



Vào lúc này, hy vọng duy nhất của hắn đó là Nhiếp Sương và Nhiếp Bân có thể rời khỏi sơn trang.



Không biết cháy bao lâu, ngọn lửa trong Bán Nguyệt sơn trang dần dần tắt.



"Ưm Ưm..."



Minh Thù gỡ vải rách trong miệng Nhiếp trang chủ ra.



"Ta cho ngươi biết chuyện năm đó, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."



"Nhiếp trang chủ, ngươi vẫn không rõ tình cảnh của ngươi sao? Ngươi không nói, ta cũng sẽ điều tra ra thế nhưng bây giờ ngươi..."



Minh Thù nhìn Bán Nguyệt sơn trang: "Nhà ngươi có tang đó."



Dù nàng thả hắn nhưng đám người cùng phe với hắn, sẽ tin tưởng hắn không nói gì sao?



Nhiếp trang chủ lạnh cả người.



Hiện tại cả Bán Nguyệt sơn trang của hắn đều bị đốt, chỉ sợ bên trong cũng không còn ai sống sót.



Sương nhi...




Tuyệt! Đối! Không! Phải!



Diễn viên Minh Thù nhanh chóng điều chỉnh tâm tình: "Ham muốn của Phong điện chủ cũng thật đặc biệt."



Phong Bắc chết không còn gì luyến tiếc, hắn cúi mặt nhìn đầu ngón chân, giả chết.



Nghĩ lại thì thấy không đúng, thua người nhưng không thể thua trận.



Cho nên Phong Bắc đứng thẳng lưng, lấy kỹ thuật diễn mà bản thân đè nén bấy lâu: "Trước khi chết có thể trải qua một đêm đẹp với Mộ giáo chủ, cũng rất đáng giá."



Minh Thù ghét bỏ: "Ta lỗ nặng."



Phong Bắc xù lông: "Ngươi có ý gì? Cùng ta... Rất mệt sao?"



Lão tử muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn có một đêm đẹp với hắn. Lão tử mới là người mệt, ngươi còn dám ghét bỏ.



"Ngươi biết là tốt rồi."



Phong Bắc: "..."



Biết cái gì? Lão tử không biết!



Có thể giết nàng không? Bóp cho nàng chết!



Lão tử ta không so đo với nàng!



Phong Bắc hít một hơi thật sâu nói: "Tại sao Nhiếp trang chủ chết?"



Đương nhiên, hắn biết không phải nàng giết, vừa nãy nói như vậy vì hắn muốn mỉa mai nàng, ai ngờ đâu nàng đã không bị mỉa mai mà còn khiến hắn tức giận đến như vậy.



"Do ta giết."



"Ngươi muốn giết hắn thì có cần dẫn hắn đến đây không?"



Phải nhường nàng, phải cưng chiều nàng, không được tức giận với nàng.



Minh Thù suy nghĩ: "Nơi này phong cảnh rất đẹp, thích hợp để giết người."



Phong Bắc: "..."



Hay là giết chết nàng đi!



***



(*) Tiền gian hậu sát: hiếp rồi giết.