Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 350 : Hoàn Lương Hằng Ngày (33)

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Minh Thù dẫn Phong Bắc đi ăn cơm, tửu lâu nhiều người tuy Minh Thù đói nhưng chỉ có thể chờ.



Khách lui lui tới tới, chợt có người nhìn sang quan sát Minh Thù và Phong Bắc, dường như nhận ra cái gì.



Tuy rằng lệnh truy nã toàn giang hồ của Minh Thù đã hạ xuống, nhưng nàng không có giết người, không có nghĩa là người khác sẽ không mơ ước Ngũ Tuyệt Bảo Điển của nàng.



Hơn nữa lúc trước nàng làm những chuyện kia, Minh Thù vẫn rất có "danh tiếng".



Món ăn của Minh Thù được mang lên, nàng chỉ lo ăn lười để ý đến những người này.



"Rầm!"



"Ngươi nổi điên cái gì, ta chỉ là nói vài câu ngươi đã nổi cáu sao?"



"Ai cho ngươi nói, ai cho ngươi nói!"



"Không phải là bán thân sao, không biết bị bao nhiêu người ngủ qua có cái gì không thể nói, ngươi còn muốn đánh nhau phải không? Đến đây! Đã sớm nhìn ngươi chướng mắt, lại muốn sống muốn chết với nữ nhân thanh lâu!"



Hai người đột nhiên đánh nhau không hề báo trước.



Tửu lâu không ít người, hai người này đánh nhau khó tránh khỏi liên lụy đến người khác, mà những người nóng nảy bị liên lụy liền cầm vũ khí xông vào cuộc chiến.



Minh Thù và Phong Bắc ngồi trong góc khá vắng, chưa bị ảnh hưởng đến.



Minh Thù vừa ăn vừa xem, nhàn nhã thong dong.



"Vụt!"



Mũi kiếm phá cửa sổ bay vào đánh thẳng về phía Minh Thù, Minh Thù nhanh chóng đứng dậy, kéo bàn đầy thức ăn lui về sau tránh khỏi mũi kiếm.



Nhạc Càn từ ngoài cửa sổ nhảy vào, cầm trường kiếm chém về phía Minh Thù.



Mũi kiếm không chém tới Minh Thù nhưng chém tới bàn ăn.



Cái bàn yếu ớt, một chia thành hai mặt bàn vỡ vụn, đồ ăn phía trên rơi lạch cạch xuống đất.



Minh Thù: "..."



Có thể động tới nàng nhưng động tới đồ ăn vặt của nàng, nàng đánh cho chết!



Minh Thù kéo cái ghế ném về phía Nhạc Càn, sau đó nhảy ra ngoài đá một cú lên bụng Nhạc Càn.




"Vèo vèo vèo!"



Ám khí và mũi tên cùng phóng về cái bia Minh Thù.



Nụ cười Minh Thù càng rực rỡ, cơ thể di chuyển cực nhanh chạy về phía Nhiếp Sương, tới gần Nhiếp Sương tốc độ đám người bắn tên cũng chậm xuống.



Nhiếp Sương vốn định phản kích nhưng nàng ta phát hiện Minh Thù không có chạy đến chỗ nàng ta, mà là chỗ Nhạc Càn.



Gần đây Minh Thù vẫn luôn tu luyện Ngũ Tuyệt Bảo Điển với Phong Bắc, thực lực dần dần tăng lên.



Đám người Nhạc Càn chạy về đây đã bị Minh Thù quật ngã nằm trên đất, không biết là Nhiếp Sương quan tâm Nhạc Càn hay như thế nào, mà lại cho ngừng công kích.



Minh Thù lập tức đè Nhạc Càn, hung hăng đánh một trận: "Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ biết không."



Nhiếp Sương: "?"



Nữ nhân này đang nói gì đó?



Đánh xong Nhạc Càn, Minh Thù ngẩng đầu nhìn Nhiếp Sương, lộ ra hàm răng trắng cười sáng lạn: "Bây giờ tới lượt ngươi."



Nữ nhân trong tuyết dần dần đứng dậy.



Trong lòng Nhiếp Sương kinh sợ sự sợ hãi đã mọc rễ trong lòng nàng ta, không để ý tới Nhạc Càn, la lên đầy thất thố: "Bắn cung, giết nàng ta! Giết nàng ta cho ta!"



Vô số mũi tên phóng tới, nhưng cũng chỉ có một lần mũi tên nhanh chóng biến mất.



Nhiếp Sương khiếp sợ nhìn xung quanh: "Xảy ra chuyện gì, bảo các ngươi giết..."



Giọng nói của nàng ta hơi khựng lại.



Lúc này, người bắn cung lần lượt từng người từng người một từ trên tường ngã xuống nện vào tuyết, tạo thành từng tiếng trầm vang.



Trên tường thành chỉ còn vài người, giống như sát thần thay thế vị trí của những người đó.



"Bắc Đẩu Thất Tinh... Người Thất Tinh Điện."



Người bên cạnh Nhiếp Sương nỉ non một tiếng.



Tên Thất Tinh Điện đến từ Bắc Đẩu Thất Tinh, mà trong Thất Tinh Điện ngoại trừ điện chủ ra, bảy người được mệnh danh Bắc Đẩu Thất Tinh là lợi hại nhất.