Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 351 : Hoàn Lương Hằng Ngày (34)

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Nhiếp Sương đã chuẩn bị kỹ càng, dù những người đó bị người Thất Tinh Điện giải quyết, nàng ta cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát sau đó tiếp tục hạ lệnh.



Vô số người từ phòng bên cạnh lao ra muốn bắt lấy Minh Thù.



Trong sân máu tanh bốn phía, người ngã xuống càng ngày càng nhiều, không biết là Minh Thù đoạt kiếm của ai.



"Nàng... Tại sao lại lợi hại như vậy?"



Nhiếp Sương nhìn chằm chằm Minh Thù, nàng ta làm sao biết Minh Thù lợi hại như vậy.



Hơn nữa, cho tới bây giờ nàng ta vẫn chưa bao giờ thấy thực lực thực sự của Minh Thù.



"Nghĩ gì thế, Nhiếp cô nương."



Giọng nói của Minh Thù đột nhiên vang lên, Nhiếp Sương sợ đến run lên, nàng ta cứng đờ quay đầu.



Lúc nào thì nàng tới được đây?



Người bên cạnh mình đâu?



Nhiếp Sương không có thời gian đi tìm hiểu những vấn đề này, nàng ta nhanh chóng để bản thân bình tĩnh lại, ngón tay cuộn vào trong tay áo.



Khi Minh Thù đến gần, nàng ta chợt giơ tay lên.



Đáng tiếc chưa kịp tung đồ trong tay ra, thì cổ tay đã bị một đôi tay nóng rực bắt lấy.



Răng rắc!



"A!"



Nhiếp Sương kêu thảm thiết.



Minh Thù buông tay ra, thuận tiện quật ngã nàng ta.



Vật trong tay Nhiếp Sương rơi xuống cái gói mở ra, là một loại bột phấn rất kỳ quái, Minh Thù đến sát nhìn hình như không phải bột phấn.



Giống như một loại sâu hơn.



Bởi vì thứ này từ trong tay Nhiếp Sương rơi lả tả xuống, lúc này đang nhanh chóng bò về phía Nhiếp Sương.



Khuôn mặt Nhiếp Sương kinh hoảng, hét chói tai: "Buông ra, Mộ Linh ngươi buông ra! Vứt bọn nó đi, vứt đi, đừng cho chúng nó qua đây, buông ra, vứt bọn chúng đi."



"Đây không phải là bảo bối nhỏ của ngươi sao, sao ngươi sợ như thế?"



Minh Thù đạp Nhiếp Sương không cho nàng ta nhúc nhích, sâu nhỏ nhanh chóng bò lên lòng bàn tay Nhiếp Sương.



Sâu nhỏ biến mất trong lòng bàn tay Nhiếp Sương, như chưa từng xuất hiện.
Giáo chủ dùng Ngũ Tuyệt Bảo Điển làm của hồi môn đưa cho điện chủ Thất Tinh Điện, nói chung hiện tại Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên người điện chủ Thất Tinh Điện, có cái gì cứ tìm hắn.



Phong Bắc khóc không ra nước mắt.



Rốt cuộc là bệnh thần kinh tát mình một cái, sau đó cho thêm một quả táo ngọt sao?



Phong Bắc vừa đau nhức vừa vui sướng, từ nay về sau hắn chính là chủ nhân Ngũ Tuyệt Bảo Điển, chủ yếu là chống chọi người trong giang hồ thỉnh thoảng đến giành Ngũ Tuyệt Bảo Điển.



Phong Bắc tức giận đến xù lông, lúc bị người vây quanh nhanh chóng trả lại Ngũ Tuyệt Bảo Điển cho Minh Thù.



Của hồi môn này hắn không cầm nổi, hắn muốn từ hôn!



Đương nhiên là Minh Thù không đồng ý, trả Ngũ Tuyệt Bảo Điển lại: "Ngươi đã nhận, nào có đạo lý trả về. Ngoan, cầm đi, đây chính là bảo bối vô giá đó."



"Ta không cần."



Phong Bắc ném trở lại, lão tử không chỉ muốn từ hôn, lão tử còn muốn đào hôn!



"Không cần cũng phải lấy."



Ngũ Tuyệt Bảo Điển bị bọn họ ném tới ném lui, đám người ở bên ngoài quay đầu nhìn Ngũ Tuyệt Bảo Điển cũng sắp biến thành kẻ ngốc rồi.



"Rầm!"



Đột nhiên Ngũ Tuyệt Bảo Điển bị người nào đó chặn giữa không trung, bắt được Ngũ Tuyệt Bảo Điển người này nói đầy quái dị: "Các ngươi không cần, ta sẽ không khách khí. Nếu Mộ giáo chủ nguyện ý, ta cũng có thể cưới ngươi, cho ngươi làm tiểu thiếp phòng thứ mười ba của ta."



"Quỷ Lệ."



Không biết là người nào kêu lên một tiếng, tiếp theo những người đó như thấy ma quỷ mà đồng loạt lui về sau.



Mà người trước mặt này... Có một nửa mặt, quả thực rất giống ác quỷ.



Quỷ Lệ?



Không biết.



Cướp của hồi môn của nàng, đánh chết là được rồi.



Sắc mặt Phong Bắc có chút lạnh lẽo, mắt nhìn chằm chằm người đối diện.



Tiểu thiếp phòng thứ mười ba?



Điều này hắn cũng dám nói?



Người của lão tử phải làm tiểu thiếp cho ngươi? Sợ là ngươi không biết chữ chết viết thế nào đó!