Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 375 : Toàn Chức Gian Thương (22)

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


[Gần] Nhan Như Mộng: Lên!



Nhan Như Mộng cũng không chờ mấy người này mua đồ xong, chỉ huy người chơi của Trường An Minh trực tiếp xông lên.



[Gần] Ly Ca: Nhan Như Mộng và Đại Lão thực sự là tương ái tương sát.



Minh Thù kết thúc giao dịch khi người của Trường An Minh xông vào đánh, nhanh chóng tránh né khỏi đa số người chơi, duy trì khoảng cách an toàn.



Các loại ánh sáng kỹ năng không ngừng nhấp nháy, người chơi tuôn ra cùng một chỗ, hỗn loạn các kiểu, rốt cuộc là ai đánh ai hiện tại hoàn toàn cũng không phân rõ.



Đến cuối cùng bản đồ của Tử Kim Sơn bị đứng hình.



Nhiều người chơi bị lag (*) đến đen mặt, có thể là mạng chỗ Minh Thù mạnh nên chiếm ưu thế hơn, không bị lag đến rớt mạng, thừa cơ hội này giết được không ít người chơi.



Chờ những người chơi này chết hết, sức tấn công của Minh Thù dần giảm lại.



[Gần] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Không giết nữa, ngày mai quay lại.



Thời gian online hôm nay đã đủ rồi, Minh Thù đi ra khỏi Tử Kim Sơn, những người chơi còn lại đuổi theo cô ra ngoài, không ngờ bọn họ nhiều người như vậy mà cũng không bắt được cô, còn để cô chạy.



Minh Thù dùng đạo cụ ẩn thân, tránh khỏi những người chơi này.



[Đội] Xuyên Bối: Kích thích.



[Đội] Ly Ca: Trâu bò.



[Đội ngũ] Nhiễm Nhiễm: Khiếp sợ.



[Đội] Khô Lâu:...



Hộ Hoa Linh và Cố Tiểu Thỏ không ở đây, có lẽ là đã ngủ rồi.



Minh Thù và mấy người này ngồi xổm ở Tích Thủy Uyên.



[Đội] Khô Lâu: Trò chơi này thực sự rất tuyệt.



[Đội] Xuyên Bối: Đây là trò chơi kích thích nhất ta từng chơi.



[Đội] Nhiễm Nhiễm: Kỳ thật bản thân trò chơi này cũng quá không công bằng, Đại Lão thân là Ma Vương còn là một tư lệnh độc lập, bây giờ còn phải tìm tiểu binh. Nếu như Đại Lão không có nhiều đạo cụ như vậy thì sớm đã bị đám người chơi kia bắt lại rồi.



[Đội] Ly Ca: Tôi nghĩ không đơn giản như vậy, kế hoạch này không thể thiết kế hình thức qua màn đơn giản như vậy. Tôi nghĩ sau khi bị bắt, hẳn là còn có chuyện gì đó.



[Đội] Khô Lâu: Đại Lão, ngươi thấy sao?



[Đội] Ma Vương - Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Hay là ta tự dâng đầu mình cho người khác?



[Đội] Ly Ca: Thôi đi, lỡ đâu kế hoạch này có lỗ hổng gì thì sao?




...



Minh Thù cũng không biết chuyện xảy ra bên chỗ Liễu Nhan, chỉ là khi cô ra ngoài ăn cơm gặp Liễu Nhan trong thang máy.



Cô ta có chút không yên lòng, sắc mặt rất ảm đạm.



Minh Thù nhếch mày cười, khi thang máy đóng lại liền nghiêng người lách vào.



Rốt cuộc cũng cho trẫm cơ hội đánh ngươi.



Liễu Nhan hoảng hốt, ánh mắt dừng trên mặt Minh Thù: "Cô... Cô làm gì?"



"Không làm gì cả."



Minh Thù nghiêng đầu cười: "Chuẩn bị đánh cô."



Liễu Nhan nghe mà bối rối, vài giây sau mới hiểu ra nhanh chóng lui ra phía sau thang máy: "Cô bị điên à!"



"Đúng vậy."



Minh Thù gật đầu nghiêm túc, nụ cười dịu dàng: "Nếu như muốn đánh cô là bị bệnh, thì tôi đây đã bệnh đến nguy kịch rồi."



Tiểu bảo bối giá trị thù hận, đến đây đi.



"Ở đây có camera... A..."



"Quên nói cho cô biết, camera đã bị hư rồi."



Minh Thù ngồi xổm bên cạnh Liễu Nhan: "Tức giận nhiều lên nhé, cô sẽ xinh đẹp."



Tức giận nhiều trẫm mới có giá trị thù hận.



Liễu Nhan ôm bụng hung tợn trừng cô, con nhỏ này thần kinh à?



Cô ta sợ tiếp theo sẽ bị đánh cho nên không dám nói, nhìn Minh Thù rời đi.



Chờ Minh thù đi xong, Liễu Nhan lập tức báo cảnh sát.



Nhưng cảnh sát đến xem, trong camera không có gì cả, chỉ thấy một mình Liễu Nhan ở trong thang máy rên la lung tung.



Cảnh sát rùng mình, khỉ thật, gặp quỷ à?



***



(*) Lag: Là một khái niệm được sử dụng trong ngành công nghệ thông tin chỉ sự chậm chễ, không ổn định của thiết bị di động, máy tính hay mạng máy tính. Đi cùng với lag là giật, treo và đơ.