Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 376 : Toàn Chức Gian Thương (23)

Ngày đăng: 03:02 20/04/20


Minh Thù bảo Hài Hòa Hiệu giúp sửa camera một chút trước mặt giá trị thù hận, Hài Hòa Hiệu vốn sẽ không từ chối. Nhưng nếu bản thân cô muốn làm gì, Hài Hòa Hiệu tuyệt đối không hỗ trợ.



Nó còn đặc biệt nói rõ, mình là một Hài Hòa Hiệu có đạo đức.



Trước mặt giá trị thù hận, đạo đức gì đó đều là cặn bã.



Cảnh sát tìm tới Minh Thù, Minh Thù tay chân nhỏ nhắn, nụ cười hiền hòa, bộ dáng hiền lành dịu dàng, nhìn thế nào cũng không giống một cô gái biết đánh người.



Cảnh sát không có chứng cứ cho dù Liễu Nhan nhất nhất nói là do cô làm, cuối cùng Minh Thù cũng chẳng sao cả.



Có điều chuyện trong thang máy thực sự rất kỳ quái, Liễu Nhan không thể đánh mình thành như vậy được chứ?



Thế là không biết xảy ra chuyện gì, tòa nhà của bọn họ liền đồn thổi chuyện ma quỷ.



Minh Thù vừa bước vào thang máy, một bóng dáng nhanh chóng chạy ra, hắn thở hổn hển nhìn Minh Thù cười cười.



Thư Lâm cúi người ép Minh Thù tầng dưới, cậu ta liếc Minh Thù một cái: "Chuyện đó, cô tin chuyện ma quỷ là thật sao?"



Hai tay Minh Thù đỡ trước ngực, nhìn hắn cười: "Ma ở với anh."



Thư Lâm giống như phát lạnh toàn thân, nhanh chóng nhìn quanh thang máy, theo bản năng dựa vào phía Minh Thù, khuôn mặt trắng bệch sợ hãi: "Cô đừng làm tôi sợ, tôi… Tôi sợ."



"Anh sợ ma?"



Thư Lâm gật đầu.



Minh Thù nở nụ cười, bắt đầu mở miệng nói bậy: "Đằng sau anh có một con đang đứng, trên mặt đất toàn là máu, lưỡi rất dài đã vươn đến cổ anh, anh có thấy lạnh không? Lành lạnh, nó đã vồ lên người anh…"



"Á!"



Thư Lâm đột nhiên hét một tiếng thật to, cả người rúc vào Minh Thù cơ thể run lẩy bẩy.



"Cô đừng nói nữa, đừng nói nữa."



Dường như hắn không ngừng lặp đi lặp lại âm thanh khẩn cầu.



"Đi ra!"



"Không muốn, tôi sợ!" Giọng nói của Thư Lâm run run, ôm Minh Thù càng chặt hơn.



Thực ra trong lòng thì hỡ hững, khỉ chứ, lão tử mà sợ ma? Năm đó khi lão tử biến thành ma, còn chẳng biết ngươi ở nơi nào!



"Tôi lừa anh đấy, buông ra cho tôi."
Minh Thù liếc hắn: "Tại sao anh không nói anh muốn chuyển đến ở cùng tôi?"



Thư Lâm: "…" Lão tử đúng là muốn, nhưng ngươi lại chả đánh chết ta à!



"Tôi sắp ngủ rồi, bây giờ anh có thể đi."



Minh Thù ăn xong bắt đầu qua cầu rút ván, chỉ vào cửa đuổi người.



"Hả?" Thư Lâm vô cùng kinh ngạc: "Nhưng vẫn còn sớm thế này."



Minh Thù mỉm cười: "Tôi ngủ sớm."



"…" Cô mà ngủ sớm, người nửa đêm vẫn còn chơi game là ma sao?



"Có thể không đi không? Thực sự tôi rất sợ…"



Thư Lâm lấy ra kỹ xảo toàn thân: "Tầng của tôi chỉ có mình tôi, một nhà nữa thì không có người ở, tôi đợi thêm lát nữa."



Minh Thù cười đến xấu xa: "Đâu liên quan gì tới tôi?"



"Xin cô đấy." Thiếu niên chắp hai tay, thiết tha khẩn cầu.



Minh Thù đứng dậy rời khỏi bàn ăn, Thư Lâm cũng không biết cô đồng ý hay là không đồng ý. Thấy cô đến ghế sô pha bắt đầu ôm laptop chơi, lúc này hắn mới bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn.



"Cô cũng chơi trò này à?"



Thư Lâm nằm trên sô pha, nhìn màn hình laptop của Minh Thù: "Tôi cũng chơi."



"Ừ."



Thư Lâm: "…"



Không phải cô nên hỏi ID của tôi là gì sao?



Đây là phản ứng gì chứ!



Đạo diễn, phản đối cô ta không theo kịch bản đi, có thể đổi một phản diện khác không?



Minh Thù không động đậy, Thư Lâm chỉ có thể tự hỏi: "ID của cô là gì, nếu quen, chúng ta có thể chơi cùng nhau."



Minh Thù ngước mặt, cười như không cười nhìn hắn.