Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 386 : Toàn Chức Gian Thương (33)
Ngày đăng: 03:02 20/04/20
[Đội] Hộ Hoa Linh:...
[Đội] Tây Tử Lâm: Đại thần, ta có thể kiếm tiền.
[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Tự nuôi sống mình được không?
[Đội] Khô Lâu: Vậy làm sao ngươi biết Liễu Nhan?
[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Biết chính là biết, có cái gì lạ, tôi còn biết cô ta ở bên cạnh nhà tôi.
[Đội] Khô Lâu:...
Được rồi, ngươi thắng.
Có điều...
Liễu Nhan ở bên cạnh nhà cô ấy? Cô ấy còn nói mình không phải là ở khu này?
Nghĩ đến đối phương không muốn nói, Khô Lâu cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.
[Đội] Khô Lâu: Liễu Nhan thích Tiêu Cảnh Hàn không phải là điều gì bí mật nhưng cô ta cũng là người có thân phận, sẽ không làm ra chuyện này đâu!
[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi có dám đánh cược không?
[Đội] Tây Tử Lâm: Ta tin tưởng đại thần.
[Đội] Khô Lâu: Cá thì cá. Hoa Linh, ngươi tra xem địa chỉ IP, kẻ đó nói xấu đồ đệ ngươi như thế, thân là sư phụ ngươi phải báo thù cho đồ đệ chứ?
[Đội] Hộ Hoa Linh:...
Khô Lâu hiển nhiên là buồn chán mới đồng ý cá cược với Minh Thù, Hộ Hoa Linh không muốn làm chuyện này nhưng bị Khô Lâu quấn lấy không có cách nào đánh quái, hắn không thể không đồng ý.
Minh Thù cảm thấy người của Đệ Nhất Lâu nói không sai, Khô Lâu và Hộ Hoa Linh mới là quản chính CP.
Hộ Hoa Linh nhanh chóng phát địa chỉ IP trong đội.
[Đội] Khô Lâu: Đây là nơi nào, nhà của Liễu Nhan dường như không ở nơi này?
[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ở bên cành nhà ta.
[Đội] Khô Lâu:...
Tiêu Cảnh Hàn nhìn không thấy người bên ngoài, hắn thở hổn hển hỏi: "Ân oán của hắn với tôi có quan hệ gì tới cô? "
"Không có quan hệ gì." Minh Thù vỗ vỗ tay đứng lên, giọng mang ý cười: "Thế nhưng ngươi đánh hắn, ta sẽ đánh ngươi."
Bụp!
Tiêu Cảnh Hàn giãy giụa một hồi lâu mới chui ra được, trong hành lang trống rỗng, đối diện chính là cửa phòng của cô ta, hắn hít sâu hai cái, kéo vali hành lý bỏ đi.
Tiêu Cảnh Hàn đi xuống tầng hầm lấy xe, tay còn đặt trên cánh cửa xe còn chưa mở ra, hắn lại bị chui vào trong bao tải.
"Xong chưa vậy! "
Tiêu Cảnh Hàn tức đến mức nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng mà không ai đáp lại hắn, chỉ có những nắm đấm rơi xuống người.
-
Thư Lâm ôm máy vi tính gõ cửa nhà Minh Thù, hằng ngày cứ mười phút sau cửa mới mở ra, Minh Thù đầu tóc loạn xạ, nhếch mép nhìn hắn: "Sáng sớm tinh lực tốt như vậy, xuống phía dưới mà chạy vòng vòng, gõ cửa nhà tôi làm gì? "
"Mang bữa sáng cho cô." Thư Lâm lắc lắc cái túi trên tay.
Có ăn.
Tạm thời tha thứ cho cậu đi!
Minh Thù ngáp đi vào bên trong, Thư Lâm hấp ta hấp tấp đi theo vào.
Ăn cùng với Minh Thù?
Đừng có mơ.
Minh Thù một mình chiếm lấy bữa sáng, mấy ngày gần đây Thư Lâm cũng đã quen, cho nên lần nào cũng ăn xong mới lên, nếu không... phải đói bụng rồi.
Ăn điểm tâm xong, Minh Thù thấy Thư Lâm thuận mắt hơn bèn cho cậu một nụ cười.
Thư Lâm vuốt cái bụng: "Đại thần, tôi cảm thấy vết thương của tôi lại trở nên nặng hơn, cô có phải cho tôi dùng thuốc quá hạn không?"
"Không chết thì sợ cái gì." Minh Thù nói như vậy, tay lại vẫy cậu tới.
Thư Lâm đi qua bàn, Minh Thù vén áo cậu lên, ngày hôm qua cô xem cũng đã gần khỏi rồi, ngày hôm nay lại đỏ lên rất nhiều.