Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 387 : Toàn Chức Gian Thương (34)
Ngày đăng: 03:02 20/04/20
Minh Thù lấy thuốc bôi một lần nữa cho hắn: "Gần đây anh làm gì vậy?"
"Không có... không làm gì cả." Chỉ đi đánh Tiêu Cảnh Hàn một trận, ai bảo hắn ta tự đi đánh mình.
Minh Thù dùng bông gòn cẩn thận bôi thuốc: "Không làm gì sao? Không làm gì sao vết thương lại nặng lên? Anh cố ý làm lãng phí thuốc của tôi hả?"
"Tôi không biết, chẳng lẽ không phải thuốc của Đại thần quá hạn rồi sao?" Thư Lâm mạnh miệng. "A… Đại thần sao lại ngược đãi một bệnh nhân như tôi?"
Minh Thù buông lỏng một chút: "Tôi thích."
Thư Lâm rất ấm ức: "Đau quá."
"Biết đau là tốt rồi, chứng minh còn chưa chết." Minh Thù buông áo hắn ra: "Không đau thì anh phải nằm dưới đất rồi."
"Muốn nằm cũng phải nằm cùng nhau." Thư Lâm tức giận nói: "Tôi sống là người của cô, chết là quỷ của cô!"
"Coi nhiều cảnh não tàn quá rồi nhỉ?"
Tiểu yêu tinh này hết thuốc chữa rồi.
"Về sau coi ít thôi, coi nhiều dễ bị tâm thần lắm."
Thư Lâm: "..."
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Không chấp nhặt với kẻ tâm thần.
Minh Thù dọn dẹp rồi bắt đầu vào trò chơi, Thư Lâm ôm laptop ngồi bên cạnh Minh Thù: "Đại thần, cô dạy tôi đánh quái đi"
"Không.” Trẫm rất bận rộn.
"Đại thần."
Thư Lâm ỷ gần đây Minh Thù không ghét hắn, không biết xấu hổ chui vào lòng Minh Thù: "Cô dạy tôi đi."
Minh Thù: "..."
Sao lại phiền như vậy chứ!
Minh Thù một cước đá văng hắn: "Còn gây sự nữa thì cút ra ngoài!"
Thư Lâm: "..."
[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Đại Lão, có thể rẻ hơn chút không, ta rất nghèo.
[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Không giả dối, có mua hay không?
Ai muốn đi vệ sinh chứ!
"Tôi..." Đầu óc Thư Lâm có chút rối bời, còn phải giữ vững thân thể: "Vừa rồi tôi... hôn cô, cô không có gì muốn nói với tôi sao?"
Minh Thù suy nghĩ một chút: "Khả năng hôn rất kém."
Thư Lâm cảm giác như sấm sét giáng xuống đầu, kỹ năng hôn của hắn kém sao? Cô cần phải nói huỵch toẹt ra sao? Lão tử ta cần thể diện!
"Quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?" Thư Lâm nén lửa giận, căng thẳng hỏi.
"Có thể có quan hệ gì chứ, anh hôn tôi một cái mà còn muốn tôi phải chịu trách nhiệm sao?" Minh Thù nheo mắt, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi.
"Giữa ban ngày quả thực rất thích hợp mơ mộng hão huyền."
Thư Lâm đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Nếu cô không thích tôi, vì sao không đẩy tôi ra? Cô ngầm đồng ý chính là thích tôi, tôi muốn làm bạn trai cô!"
"Tôi đẩy anh ra, anh sẽ bị vỡ đầu." Minh Thù nghiêm túc nói như thật.
"Tôi không muốn giết người."
Thư Lâm quét mắt một vòng xem thử. Vị trí ban nãy của họ nếu như cô đẩy hắn ra, trọng tâm tất nhiên hướng ra phía ngoài, nhất định là sẽ đụng vào... Thư Lâm tuyệt vọng, tại sao có thể như vậy.
"Vậy tôi cũng vẫn muốn làm bạn trai cô." Thư Lâm chí khí hùng hồn.
"Cô hôn tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm!"
"Chưa ngủ cùng nhau, trách nhiệm gì chứ!" Trẫm chỉ muốn chịu trách nhiệm với đồ ăn vặt.
Thư Lâm xúc động bắt đầu cởi quần áo: "Vậy cô tới đây ngủ với tôi đi."
Đợi đã!
Tại sao mình lại nói như vậy?
"..." Thần kinh à! Minh Thù bình tĩnh nhìn ngón tay hắn đang đặt ở nút thắt thứ hai trên áo, khóe miệng vểnh lên: "Nói đạo lý chút đi, là anh hôn tôi trước!"
Thư Lâm thuận thế buông tay xuống: "... Vậy tôi chịu trách nhiệm với cô."
Minh Thù cười, giọng nói dịu dàng: "Tôi rộng lượng, không cần anh chịu trách nhiệm. Cứ coi như bị chó cắn một cái."
Thư Lâm: "..."
Lại mắng người!
Lão tử không làm nữa!