Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 405 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (11)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Sau khi đánh hai chiêu với Linh Yển, Minh Thù liền phát hiện tiểu yêu tinh này đang muốn giết cô.



Cô hơi kinh ngạc, lại hơi nghi hoặc một chút, sau đó liền bình tĩnh lại, không hề dao động.



Không biết Linh Yển từ đâu lấy ra một thanh kiếm, mặt trên âm khí vờn quanh, chém thẳng về phía Minh Thù. Minh Thù đưa tay nắm chặt trường kiếm, lưỡi kiếm làm rách bàn tay cô nhưng cảm giác cứ như cô không hề gì mà cười mỉm nhìn hắn.



“Ngươi biết ngươi đang làm gì không?”



Giọng nói kia nhẹ hẫng, dường như vọng đến từ nơi xa xôi.



Linh Yển hơi ngạc nhiên, khó chịu kỳ lạ. Hắn nắm trường kiếm chặt hơn, cuối cùng buông lỏng, lui ra phía sau một bước.



Hắn đang làm gì?



Không biết...



Vừa mới xảy ra chuyện gì hắn dường như đều hơi mông lung.



Ánh mắt của hắn nhìn thẳng cô, sâu thẳm tĩnh lặng, cũng không biết đang nhìn cái gì.



Cuối cùng ngay cả kiếm hắn cũng không cần nữa mà trực tiếp rời đi.



Bầu trời đang tụ mây đen liền tản ra, ánh mặt trời lần nữa tỏa xuống, chiếu lên người Minh Thù nhưng cô lại không cảm giác được chút nhiệt độ nào.



Minh Thù buông kiếm ra, kiếm rơi trên mặt đất, tản ra từng luồng âm khí ở giữa trời đất.



Minh Thù mím môi cười.



Quả nhiên là hắn không có ý tốt gì.



-



Linh Yển bay thẳng đến ngoại ô mới dừng lại. Âm khí quanh người rất không ổn định, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ phá cơ thể mà thoát ra vậy.



Ngươi biết ngươi đang làm gì không?



Những lời này như ma âm vờn ở bên tai.



Hắn đang làm cái gì?



Không biết.



Hắn cũng không biết mình đang làm cái gì.



Linh Yển ngăn chặn âm khí tán loạn này, từ từ đi về phía trước.




Minh Thù lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, đột nhiên lên tiếng: “Ta có chút chuyện, Tiểu Hồng trông coi cô ấy, nếu như thiếu cọng tóc... thì tự hiểu.”



Tiểu Hồng lạnh run, không muốn cụt tay cụt chân.



“Quỷ các cô giờ cũng hiện đại như vậy sao?” Tô Đồng chưa hoàn hồn lại vì chứng kiến một con quỷ có điện thoại di động, cô sững sờ hỏi Tiểu Hồng.



“Cái này chưa là gì đâu, nhưng thứ đồ chơi kia cũng hơi đắt, tôi mua không nổi." Chủ yếu cô là lệ quỷ, không mua được chính quy, mua phi pháp thì quá đắt.



Tô Đồng: “...”



Minh Thù rời phòng, Minh Thù đọc tin tức được Thẩm Hàm Nguyệt gởi tới, đi về hướng khu vực trung tâm thành phố Đông Hoa.



Thẩm Hàm Nguyệt đợi cô ở một ngôi nhà của tiểu khu, trên tay mang theo một túi đồ ăn vặt. Minh Thù rất xem trọng Thẩm Hàm Nguyệt, nói chuyện có vài phần dịu dàng: “Sao vậy?”



“Tôi... Một người bạn hợp tác của anh trai tôi đã chết, hiện tại cảnh sát hoài nghi anh tôi, tôi phát hiện một số điểm nghi vấn." Thẩm Hàm Nguyệt cố gắng dùng giọng bình thường để nói, có thể Minh Thù nghe ra sự khẩn trương trong giọng nói của cô.



Thẩm Hàm Nguyệt nhìn vào tay Minh Thù: “Đại nhân, ngài bị thương sao?”



Minh Thù nhìn tay nói với vẻ không hề gì: “Vết thương nhẹ thôi. Đưa ta đi xem.”



Thẩm Hàm Nguyệt thấy Minh Thù không muốn nói, nhìn chằm chằm tay cô mấy lần rồi mới thu ánh mắt lại, dẫn Minh Thù đi về hướng bên trong tiểu khu.



Cửa phòng chỉ có giấy niêm phong được cảnh sát dán lên, Thẩm Hàm Nguyệt và Minh Thù đi vào. Vẫn là máu chảy đầy mặt đất, thi thể đã không còn nhưng Thẩm Hàm Nguyệt có ảnh chụp.



Và thi thể này cũng giống những thi thể trước kia, đều bị mổ bụng phanh ngực, lúc chết cũng cực kỳ hoảng sợ.



“Lúc đầu tôi cũng muốn tìm linh hồn của hắn, thế nhưng tôi không tìm được, dùng hệ thống điều tra thì thấy hắn còn ở nhân gian nhưng dù thế nào cũng không tìm được.”



“Tại sao lại hoài nghi anh cô?" Vụ án này thiên sư đã tham gia, biết không phải là do người làm, lẽ nào Thẩm Ảnh không phải người?



Thẩm Hàm Nguyệt nhíu mày: “Bởi vì hiện trường có vết máu của anh tôi, camera cũng chứng minh chỉ có mỗi anh tôi ra vào. Anh tôi đúng là có động tay chân với đối phương nhưng tuyệt đối không giết người.”



“Đại nhân...” Thần sắc Thẩm Hàm Nguyệt hơi chấn động: “Xin ngài giúp đỡ.”



Minh Thù ngồi vào ghế sofa: “Cô có nghe qua chuyện gần đây không?”



“Ừm." Chính bởi vì có nghe qua.



“Ta nghi ngờ chuyện này với chuyện tập kích chuyển phát nhanh Âm Dương là do cùng một tên làm ra.” Minh Thù ung dung nói:



“Gần đây âm khí rất tạp, ta chưa tiếp xúc với đối phương cho nên không có biện pháp theo dõi.”



Thẩm Hàm Nguyệt biết chuyện này, nhíu mày nhìn chằm chằm vào những vết máu trên mặt đất.