Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích
Chương 404 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (10)
Ngày đăng: 03:03 20/04/20
"Tôi nói cô nghe, cô với con lệ quỷ kia ở trong nhà người ta, không tốt với thân thể bọn họ đâu, đặc biệt với người tên là Tô Đồng..."
"Có quỷ." Minh Thù chỉ về phía sau hắn.
"Đâu!" Tạ Hồi theo bệnh nghề nghiệp quay đầu, phía sau vắng vẻ, bóng quỷ cũng không thấy một con.
Hắn quay đầu lại, cửa thang máy đã đóng, chậm rãi hướng lên.
Tạ Hồi: "..."
Tạ Hồi móc điện thoại di động ra, hỏi trong Weibo vài vấn đề.
#Đầu óc nhân viên công vụ địa phủ có phải đều có vấn đề hay không?#
Thiên Sư Số 1: Bọn họ không có đầu óc.
Thiên Sư số 2: Nhân viên công vụ địa phủ còn khó dây hơn so với tiểu quỷ, gặp thì ngươi phải chạy mau!
Thiên Sư số 3: Thắp cho ngươi ngọn nến.
Thiên Sư số bốn: Ngươi gặp phải người nào?
Tạ Hồi: An Ca.
Thiên Sư số 1: Ngọn nến
Thiên Sư số 2: Ngọn nến
Thiên Sư số 3: Ngọn nến
Thiên Sư số 4: Ngọn nến
Tạ Hồi trừng mắt nhìn một dãy ngọn nến phía dưới, đây là ý gì? Hắn biết rất khó xử lý An Ca nhưng mọi người cũng không cần nguyền rủa hắn đi chết như vậy chứ! Còn tình sư môn thì sao? Tình đồng đội thì sao?
Nhưng thật ra cũng có người gọi điện thoại đến hỏi hắn, An Ca đến làm gì.
Tạ Hồi kể chuyện lúc trước của hắn lại một lần, đối phương thở dài một hơi: "Tới tra án mà, vậy cậu hỗ trợ cho tốt, cố gắng lên."
Tạ Hồi: “...” Cho nên cậu gọi điện thoại đến chỉ là muốn biết An Ca đến làm gì sao?
Đừng tưởng rằng cô cười hì hì sẽ khiến người khác không muốn đánh cô.
Tạ Hồi nhận một cuộc điện thoại, thần sắc hắn có chút nặng nề, sau đó nhìn về phía Minh Thù nói: “Tôi đi xem thử trước, chuyện này mọi người ở địa phủ cũng phải lo. Chuyện lúc còn sống cô không quan tâm cũng được nhưng chuyện sau khi chết dù sao cô cũng phải lo quản, nhiều linh hồn như vậy không thấy đâu, chờ tối nay tôi lại nói chuyện với cô.”
“Đừng quên cống phẩm của ta đấy.”
Tạ Hồi suýt chút nữa ngã lăn trên mặt đất. Đường đường là nhân viên công vụ địa phủ lại đi nhận hối lộ, phải tố cáo thôi!
Tạ Hồi vừa đi, Linh Yển không biết từ đâu chui ra, âm trầm nhìn chằm chằm cô: “Giờ ngươi cũng bắt đầu xen vào việc của người khác sao?”
Minh Thù cất máy tính bảng chuyên dùng của địa phủ, nheo mắt nhìn hắn: “Ta có quản hay không chẳng liên quan gì đến ngươi.”
Linh Yển cười nhạt, nhiệt độ xung quanh dường như đang giảm đến mức đóng băng, mặt đất dường như cũng xuất hiện lớp băng đóng lại. Hắn cảnh cáo Minh Thù: “An Ca, tốt nhất ngươi không nền điều tra tiếp chuyện này.”
Minh Thù đi về phía hắn, lớp băng trên mặt đất vỡ vụn ra vang lên “răng rắc”, cô bỗng nhiên dừng lại bên cạnh hắn: “Ngăn cản ta như vậy, chẳng lẽ chuyện này là do ngươi làm sao? Hay là người làm chuyện này là tình nhân nhỏ bé của ngươi?”
Linh Yển coi thường, cũng không biết là coi thường điều gì.
Minh Thù đi tiếp về phía trước, cũng không biết Linh Yển nghĩ gì mà lại theo sau.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Minh Thù quay đầu nhìn hắn.
“Đường cũng không phải của mình ngươi, ta không đi được sao?” Linh Yển nói với giọng rất nặng nề, mắt âm trầm nhìn cô, khóe miệng mỉa mai:
“Địa phủ các ngươi giờ đều bá đạo như vậy sao?”
“Ngươi theo ta, ta sẽ cho là ngươi thích ta đấy.” Minh Thù mỉm cười:
“Ngươi sẽ gây phiền phức cho ta.”
“Hứ.” Linh Yển cười một tiếng kỳ quái, hắn đột nhiên ra tay, hướng về phía cổ của Minh Thù.
Hay cho ngươi một tiểu yêu tinh!
Minh Thù cắn quả táo, xuất chưởng nghênh đón.
Bầu trời bỗng chốc tối sầm lại, gió lạnh rít lên từng hồi. Dường như trong giây lát trời đất đã rơi vào giá rét, cóng đến hai hàm răng người ta run lên.