Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 414 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (20)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


"Ngươi đưa cô ta đi bệnh viện tâm thần có ích gì, cô ta sẽ sớm ra thôi." Linh Yển rất khinh thường cách làm của Minh Thù.



"Ta chỉ muốn trêu tức cô ta." Không có ý khác, thật sự không có.



Linh Yển: "..."



Đồ thần kinh, một ngày không điên, cô cảm thấy không thoải mái sao?



Linh Yển đang định đi tới chỗ Minh Thù nhưng một giây kế tiếp thì ngừng lại, thân thể lóe lên biến mất tại chỗ.



Minh Thù: "…" Chạy nhanh như vậy làm gì, trẫm đâu có nói là sẽ đánh hắn.



Minh Thù nghiêng đầu nhìn về phía lúc trước hắn đứng, đôi mắt trong suốt rung động, thoáng qua rồi biến mất.



Minh Thù lấy ra mấy viên kẹo vừa ăn vừa chậm rãi bay ra bên ngoài ngõ nhỏ.



Ngõ nhỏ khôi phục lại vẻ vắng vẻ.



Mấy phút sau, Linh Yển xuất hiện lần nữa nhưng có điểm khác biệt so với lúc nãy. Quanh người hắn âm khí càng dày, không ngừng phun trào như thể muốn tách rời khỏi người hắn.



Mà cùng với sự xuất hiện của hắn, ngõ nhỏ đột nhiên rơi vào một cảnh tượng không nói lên lời, âm u, sợ hãi, vặn vẹo…



Linh Yển nắm chặt hai tay, âm khí bị áp chế vài phần, tiếp đó lại chợt bùng nổ mãi đến khi hắn hoàn toàn bị âm khí nuốt chửng.



Mà lúc này, những người có thực lực thiên sư khắp nơi nhao nhao nhìn về phía thành phố Đông Hoa.



Ở địa phủ, Diêm Vương đang múa bút thành văn trên bàn cũng thoáng ngẩng đầu nhìn lên trên không, như thể có thể nhìn thấy thành phố Đông Hoa từ trên không.



Lúc này toàn bộ khu đô thị của thành phố Đông Hoa đều bị âm khí bao phủ, âm khí này ào tới khiến người ta không kịp phòng bị chút nào.



Người thường chỉ cảm thấy trở trời, không khí trở nên lạnh hơn.



Người không bình thường thì sắc mặt đều thay đổi, âm khí đáng sợ như vậy, sao lại không có dấu hiệu nào mà cứ thế xuất hiện?



Cũng không phải không có dấu hiệu nào… Trước đây không lâu đã từng xuất hiện một lần, có điều khi đó chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, kết quả của cuộc điều tra là không có gì khác thường.



-



Minh Thù đứng trong đám người, nhận được cuộc gọi đường dài từ Diêm Vương.



"Tìm được Linh Yển, không tiếc bất cứ giá nào, mang về địa phủ ngay, không thể để hắn rơi vào tay bất cứ kẻ nào hoặc là… trong tay quỷ."



Giọng Diêm Vương rất nghiêm túc, trong trí nhớ An Ca hình như chưa từng thấy Diêm Vương nói như vậy.



Minh Thù quay đầu nhìn về phía trước.



Bên kia sao?



"An Ca?"




Linh Yển bật dậy, sự trói buộc trên cổ tay ngăn cản động tác của hắn.



Hắn cúi đầu nhìn, xích sắt quấn quanh chân tay hắn. Hắn bị cố định thành hình chữ đại, xích sắt kéo dài vào trong bóng tối, không biết kết nối với nơi nào. Chỉ có chỗ này của hắn có ánh sáng, cũng không biết là từ đâu đến, cứ như thế chiếu thẳng xuống đỉnh đầu hắn.



Hắn biết đây là nơi nào.



Tầng mười chín của địa ngục.



Thời gian nơi này là bất động, không nghe được âm  thanh, không nhìn thấy vật sống, chỉ có bóng tối vô biên.



Ánh mắt Linh Yển có chút chột dạ nhìn vào bóng tối.



Hắn đã giết cô ấy.



Ừ.



Hắn đã giết cô ấy.



Linh Yển bình tĩnh chấp nhận sự thật này.



Không biết qua bao lâu, hắn nghe được âm thanh rất nhẹ giống như âm thanh kim loại va chạm vọng lại leng ca leng keng, trong bóng tối yên tĩnh càng rõ ràng…



Tầng mười chín chắc là sẽ không có quỷ đến.



Mắt Linh Yển chuyển động nhìn vào trong bóng tối, sẽ là cái gì đi ra? Khóe miệng Linh Yển hơi nhếch lên, bất kể là cái gì cũng sẽ là bàn đạp cho hắn ra ngoài.



"Xem ra tinh thần khá tốt."



Giọng nói quen thuộc, điệu bộ quen thuộc, hình bóng quen thuộc…



Minh Thù đi ra từ trong bóng tối, trong tay cầm một chùm chìa khoá. Âm thanh kia chính là tiếng chìa khoá va chạm vọng lại.



Linh Yển đột nhiên giống như quả bóng xì hơi nhưng sâu trong nội tâm lại mừng như điên, cô ấy không sao cả.



"Cô…" Linh Yển mở miệng, giọng nói khàn khàn không thành tiếng.



Minh Thù cầm chìa khóa tới gần hắn.



Cô nghiêng đầu, lộ ra nụ cười đơn thuần vô hại.



"Diêm Vương bảo ta tới giết ngươi."



Linh Yển sửng sốt một chút, đôi mắt từ từ cụp xuống, một lát sau mới phát ra một từ: "Ừm."



Minh Thù lắc lắc chùm chìa khóa trong tay.



"Ngươi không nhớ rõ sao?"