Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 418 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (24)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


“Ta để cho cô đi.” Lát sau Linh Yển mới nói được một câu.



Chính cô muốn đi qua.



Trách lão tử sao?



Được rồi... trách hắn.



Linh Yển bị ý nghĩ này dọa cho giật mình, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc và khó hiểu, vì sao hắn có cách nghĩ như vậy về mục tiêu chiến lược này nhỉ?



Còn nữa đó là...



Tỉnh táo lại nào.



Nhất định là tật xấu của cơ thể này rồi.



Không sai.



“Cho nên ý của ngươi là, ta bị ngươi giết là đáng đời sao?” Đầu ngón tay Minh Thù lần theo ngón tay hắn rồi từ từ nắm toàn bộ bàn tay hắn.



Rõ ràng không có bất kỳ hơi ấm nào, nhưng lúc này Linh Yển lại cảm thấy hơi nặng tay: “Không phải ta có ý đó.”



Hắn khó khăn nói: “Vì sao cô không đi?”



Minh Thù buông hắn ra, vuốt vuốt tóc của mình, ánh mắt xuyên qua gió núi nhìn về phương xa: “Ta muốn đánh ngươi.”



Linh Yển: “...”



Hắn nhìn chằm chằm ngực Minh Thù, đột nhiên đưa tay ôm lấy cô, trong giọng nói của hắn xen lẫn sự dịu dàng mà chính hắn cũng không chú ý đến: “Đau không?”



“Tạm ổn.”



Linh Yển mím môi thầm áy náy, cuối cùng lại nuốt xuống hai chữ xin lỗi.



“Có đôi khi ta không khống chế được, ta chưa từng nghĩ muốn tổn thương cô.”



Một lúc lâu sau Linh Yển mới nói ra một câu như vậy.



Dù là lần hắn dùng kiếm chém cô, hay lần giết cô sau đó.



“Ừm.”
Minh Thù thả lỏng tay xuống, bình tĩnh mỉm cười: “Chẳng phải là dáng dấp có điểm giống ta thôi sao, có gì đáng sợ chứ.”



“Đây chính là ngươi.”



Lời nói của Linh Yển khiến khóe miệng Minh Thù giật giật.



Được lắm, thân thể của trẫm.



Dù sao cũng là màn kịch đầy hoài nghi, thôi được, không có gì quá kỳ quái.



Minh Thù vẫn bình tĩnh như cũ: “À, ta nằm ở đây làm gì vậy?”



Nhìn kiểu dáng váy cưới này, cô ấy chết cũng phải mấy nghìn năm rồi nhỉ?



Cô dường như không thể nhớ lại chuyện trước kia của nguyên chủ mà chỉ nhớ rõ mình đã ở địa phủ một thời gian rất dài.



Hơi tò mò ở chỗ làm thế nào bảo quản thi thể không thối rữa, chẳng lẽ có bảo bối gì chăng? Có thể bán lấy tiền mua đồ ăn vặt không?



“Bảo vệ ta.” Linh Yển đột nhiên cười.



Minh Thù nghiêng đầu, ánh mắt trong veo.



Linh Yển nhìn người trong quan tài, một lát sau Linh Yển đưa tay về phía Minh Thù, Minh Thù suy nghĩ một chút cũng đưa tay ra.



Linh Yển dẫn cô tiến đến quan tài, hai người cùng nhìn người trong quan tài. Nhìn một khuôn mặt giống như mình nằm trong quan tài, Minh Thù vẫn có chút không được tự nhiên.



Sao cứ cảm giác như là đang phúng viếng chính mình nhỉ?



“Linh tại Tây Sở quốc chỉ vu, chủ tế tự, cho nên cũng được gọi là là tế tư.”



Lệ khí quanh thân Linh Yển dường như bị đẩy lùi, biến thành tế tư cao cao tại thượng lạnh lùng như tuyết.



Không có không khí dơ bẩn, chỉ có linh khí tinh khiết như núi tuyết.



Lòng Minh Thù khẽ động, đây chính là nguyên nhân cô có thể liếc mắt là nhận ra hắn, bởi vì trên người hắn thỉnh thoảng sẽ có khí tức như vậy.



Cô chưa từng gặp người nào hoặc vật nào mà trên thân có khí tức thuần khiết như vậy.



Quá mức thuần khiết, rất hấp dẫn... rất hấp dẫn cô.