Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 419 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (25)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


“Cho nên, ta phải gả cho ngươi?”



Tế tư dường như không thể thành hôn mà?



Chưa từng nghe qua Tây Sở quốc, e rằng bối cảnh không giống nhau, tế tư có thể thành hôn...



Linh Yển lắc đầu: “Chỉ là bảo vệ mà thôi. Nhưng bây giờ cô có thể gả cho ta.”



“Nằm mơ đi.” Minh Thù cười coi thường:



“Một cô gái tài sắc vẹn toàn như ta đây, lúc đến thì mực tàu điểm sắc, lúc đi thì lưu danh muôn đời, ai rãnh sống với ngươi chứ.”



Linh Yển: “...”



Đúng là không biết xấu hổ.



Cô cũng chỉ có thể để tiếng xấu muôn đời thôi.



Cắt đứt mạch suy nghĩ kịch bản của lão tử... nói đến chỗ nào rồi nhỉ?



Linh Yển chỉnh lại tâm tình, tiếp tục nói: “Hai ngàn năm trước, có Yêu tộc tràn lan, cướp giết tộc người, bách tính khổ không thể tả, oán khí ngút trời. Tuy cuối cùng Yêu tộc cùng bị tiêu diệt nhưng oán linh ngưng tụ từ bách tính không có cách nào tiêu trừ.”



“Cho nên ngươi chỉ có thể chí công vô tư dùng thân thể của chính mình để chứa đựng oán khí này?” Minh Thù cắt lời Linh Yển:



“Ta không nhìn ra ngươi chí công vô tư như vậy.”



Linh Yển: “...”



Có thể không cắt đứt lời lão tử nói không? Lão tử tạo một cái kịch bản dễ dàng lắm sao?



Linh Yển hít sâu một hơi: “Có người đưa ra ý kiến, tế tư sức mạnh to lớn, lại là thứ mà những điều dơ bẩn thích nhất. Nếu như dùng bản thân tế tư thu hút hết oán linh này, lại bố trí trận pháp thì có thể tiêu diệt hết thảy chúng.”



“Đây là biện pháp duy nhất, bởi lúc đó vì đối phó Yêu tộc nên đã tổn thất rất nhiều người có năng lực, và tế tư như ta thì nhất định phải hi sinh vì sinh linh thiên hạ.”



“Bọn họ vung máu của ta ra từng giọt một, oán linh ngửi mùi máu mà đến, chen lấn tràn vào cơ thể của ta... nhưng cuối cùng chúng thất bại. Ta còn sống nhưng trở thành kẻ nửa người nửa quỷ, bọn họ sợ hãi. Không biết vì sao ta vẫn luôn tỉnh táo được, ta nhìn bọn họ nghĩ mọi cách đối phó ta.”



Linh Yển nắm tay Minh Thù thật chặt, tuy đây chỉ là ký ức hắn kế thừa lại được nhưng lại vô cùng đau khổ, có thể khiến hắn xúc động lây.



Linh Yển đột nhiên yên lặng.



Minh Thù vốn đang được hắn cầm tay, lúc này lại chủ động quay lại cầm tay hắn, một lát sau mới hỏi: “Sau đó thì sao?”
Linh Yển sửng sốt.



[Cửu thiếu người xong đời rồi.]



Linh Yển yên lặng một hồi, thở dài, ta chắc là xong đời rồi.



Hắn lại đi thích mục tiêu nhiệm vụ, còn thích đến kỳ quặc như vậy. Dường như rất lâu trước đây hắn đã quen biết cô, đã thấy cô, đã muốn thích cô vậy...



Hắn nhất định bị bệnh rồi.



[Cửu thiếu đừng hoảng hốt, chúng ta còn có khoa học kỹ thuật xóa đi ký ức, trở về người sẽ quên thôi.]



Linh Yển không muốn nói với hệ thống, trong lòng hắn bây giờ đang vô cùng mâu thuẫn, hắn muốn chống lại việc xóa đi ký ức, hắn không muốn quên cô.



Linh Yển rùng mình một cái, sao hắn lại thích một kẻ thần kinh như vậy chứ. Bệnh này hơi nghiêm trọng, không biết còn có thể chữa hay không.



Bên này Linh Yển đang nghĩ mình bị bệnh, bên kia Minh Thù mày mắt cong cong, giọng nói lanh lảnh thích nghe vang lên: “Linh Yển, nếu ngươi có thể mang đến cho ta mười cái chân giò ở ngay đây, ta sẽ đồng ý ở bên ngươi.”



Thần kinh.



Lão tử đi đâu kiếm cho cô chân giò?



Hắn không để ý tới cô, tiếp tục đào đất.



“Này, không phải ngươi muốn ở cùng ta sao?” Minh Thù lết qua.



“Mười cái chân giò là có thể ở bên ta, ngươi thực sự không thể cố gắng một chút sao?”



Linh Yển đột nhiên vén tay áo lên, đưa cánh tay lên miệng Minh Thù, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô:



“Cô cắn một cái thấy có vị chân giò hay không.”



Minh Thù chê bai:



“Cơ hội tốt như vậy cũng không quý trọng, ngươi tiếp tục cố gắng đi nha.”



Muốn ăn chân giò.



Muốn ăn chân giò đầu bếp nữ chính làm.