Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 420 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (26)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Linh Yển dọn dẹp xung quanh quan tài, có mấy chiếc hộp xung quanh quan tài. Mặc dù hộp không được mở ra nhưng Minh Thù vẫn có thể cảm giác được âm khí âm u.



Mà ở vị trí phần đuôi quan tài, rõ ràng thiếu đi một chiếc hộp.



Linh Yển nhìn một lúc rồi đem vùi về lại trong đất.



Hắn liếc mắt nhìn quan tài, tìm được nắp quan tài đậy xong liền lấp hố lại.



“Ngươi không hiếu kỳ là ai làm sao?” Đào quan tài của người ta lên nhưng lại không mang thứ gì đi.



Linh Yển phủi phủi tay, liếc nhìn Minh Thù: “Đào rất tùy tiện, chắc là người không biết gì. An Ca, trước đây cô rất thông minh mà.”



Minh Thù nghĩ đến chuyện trước khi đến đây được nghe qua những lời bán tán ở thôn Đại Tần, cô cười một cái, lười biếng nói: “Đói bụng, không muốn động não.”



Ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, heo sao!



“Bây giờ chúng ta làm gì?”



“Đợi.” Linh Yển rời miếu đá, hắn yên lặng nhìn chằm chằm miếu đá: “Vì mấy thứ này nên sẽ đến thôi.”



“Ừm, xuống núi ăn gì đi.” Dù sao cũng không liên quan gì đến trẫm, trẫm muốn ăn no rồi trở về tăng giá trị thù hận thôi.



Linh Yển: “...”



-



Cách một trăm cây số trên đường cao tốc tỉnh.



Một người đàn ông mặc áo sườn xám kiểu Trung Quốc ngồi ở ghế lái phụ từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Tài xế là một người đàn ông khỏe mạnh, nhìn trang phục hẳn là người bản xứ.



“Ta nói đại sư nghe, ông từ xa xôi tìm đến chỗ này của chúng tôi làm gì vậy?” Người đàn ông nói giọng phổ thông không được chuẩn lắm, giọng còn to nên trong xe đều là giọng của hắn.



Tô Nhu ở phía sau bị đánh thức, cô chậm rãi ngồi dậy nhìn sơ qua xung quanh không thấy được Cô Dực, cô thầm thở phào một hơi.



Triệu Đức Sinh mở mắt to, cười ôn hòa: “Ông anh, anh từng nghe qua Tây Sở quốc bao giờ chưa?”



“Tây Sở quốc?” Người tài xế lắc đầu:



“Sở quốc thì tôi có nghe qua, địa điểm Sở quốc xưa kia cũng không ở đây, nhìn tiên sinh ăn mặc trang phục này là khảo cổ sao?”



“Anh cũng biết khảo cổ sao?”




Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên lầu, người đi lên trên đã biến mất.



Vừa rồi sao hắn cảm giác có âm khí không bình thường?



Nhưng cảm giác kỹ thì giống như không có.



Còn Tô Nhu tại sao lại ở chỗ này?



Tạ Hồi nhớ tới chuyện lần trước, người đàn ông đi cùng Tô Nhu kia... Tạ Hồi vỗ đầu một cái, chân nam đá chân chiêu vội đuổi theo lên trên.



Nhưng hắn tìm toàn bộ khách sạn cũng không tìm được người.



Triệu Đức Sinh nhận ra Tạ Hồi, đi lên xong liền từ bên kia đi xuống lại rồi rời khỏi khách sạn.



Hiện hắn không muốn chọc đến đám thiên sư như Tạ Hồi.



Tạ Hồi không tìm được người, càng nghĩ càng không đúng, hắn rời khách sạn đi thẳng đến thôn Đại Tần.



Minh Thù và Linh Yển đều còn ở thôn Đại Tần. Lúc trước hắn đi có gặp nhưng trong thôn chỉ là người chết, có đứa bé bị điên, cũng không có chuyện khác nên hắn rời đi nơi khác.



Giờ mới vừa trở lại huyện An Phong chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì gặp Tô Nhu.



Thôn Đại Tần và huyện An Phong cách nhau hai mươi cây số, buổi tối sẽ không có xe đi đoạn đường đó nên hầu như chỉ dựa vào đi bộ, cho nên Tạ Hồi đến đó thì cũng đã là nửa đêm.



Trong thôn rất yên tĩnh, hắn nhìn phía xa liền thấy Minh Thù và Linh Yển đang bay ở bên ngoài một hộ gia đình.



Linh Yển rõ ràng hơi mất kiên nhẫn, khuôn mặt âm trầm.



“Hai người đang làm gì đấy?” Tạ Hồi chạy tới, cũng nhìn vào bên trong một chút, chỉ thấy trong đám heo đó có một con heo mẹ đang sinh một con heo con.



Tạ Hồi: “...”



Hai kẻ thần kinh này nửa đêm bay đến bên ngoài nhà người ta nhìn heo mẹ sinh heo con sao, đúng là sở thích khác người.



“Ái chà, Tạ thiên sư.”



Tạ Hồi: “...”



Mỗi lần cô ấy gọi mình là Tạ thiên sư, cứ luôn cảm giác cô ấy đang châm chọc mình vậy.