Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 421 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (27)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


"Đi thôi." Nhìn thấy Tạ Hồi, sắc mặt Linh Yển càng trầm hơn, kéo Minh Thù bay về phía thôn.



"Này, chờ tôi một chút, có việc cần nói với cô." Tạ Hồi hấp tấp chạy theo sau.



"Vừa rồi ở huyện An Phong tôi nhìn thấy Tô Nhu."



Nghe được tên Tô Nhu, Minh Thù ngừng lại. Linh Yển túm không được, lập tức trở mặt:



"An Ca, cô có đi hay không?"



Tạ Hồi: "..."



Chả hiểu sao hắn có cảm giác “Người ấy và tôi em chọn ai”.



"Ngươi chọn ta hay chọn hắn!"



Giọng Linh Yển gần như vang lên đồng thời với lúc ý nghĩ trong đầu Tạ Hồi xuất hiện.



Tạ Hồi: "..."



Không ngờ có một ngày, hắn cũng trở thành nam thứ trong câu chuyện cẩu huyết.



"Không cho ta ăn chân giò, ai thèm chọn ngươi." Minh Thù dứt khoát bỏ rơi Linh Yển, tràn đầy phấn khởi hỏi Tạ Hồi:



"Tô Nhu tới đây làm gì? Ở đâu?"



Tạ Hồi ngó Linh Yển phía sau sắc mặt đang đen như đáy nồi, lúng túng không thôi. Người này có phải là hiểu lầm gì rồi không?



Tạ Hồi giơ kiếm gỗ đào thề: "Người quỷ khác biệt, ta tuyệt đối không có tà niệm với An Ca."



Ầm ầm.



Tiếng sấm không báo trước trên đỉnh đầu vang lên.



Tạ Hồi sợ đến mức lập tức thu hồi kiếm gỗ đào.



Minh Thù và Linh Yển hầu như đồng thời nhìn về phía hắn. Một người mặt chứa ý cười, có thâm ý khác, một người âm u biến hóa kỳ lạ, đằng đằng sát khí.



"Trùng hợp, trùng hợp..." Hắn thực sự không có tâm tư khác với An Ca, ông trời đột nhiên cho sét đánh cái gì.



Rào rào…



Hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống ầm ầm.
Minh Thù phiền muộn: "Cứu vớt thế giới."



Luôn có người muốn để trẫm cứu vớt thế giới.



Người đẹp chính là không được hoan nghênh.



"Tại sao cô không đi cứu vớt ngân hà?" Tạ Hồi không nói, thấy ánh mắt hai quỷ trước mặt đặc biệt nghiêm túc, hắn dừng một chút.



"Mọi người nói thật hả?"



Minh Thù cười nhẹ nói: "Ta trông giống quỷ nói dối sao?"



Tạ Hồi: "..."



Ta có thể phải xem lại tình hình hiện tại.



Tạ Hồi biết Tây Sở quốc, Minh Thù cũng không giấu giếm. Dù sao nhiều người thì thêm được sự giúp đỡ miễn phí, cô chỉ cần đứng ở một bên ăn đồ ăn vặt xem cuộc vui, không cần động não, rất tuyệt.



Minh Thù nói xong, Tạ Hồi ngây người.



Đại khái không còn nghi ngờ Minh Thù nói bừa, đúng là muốn cứu vớt thế giới.



"..." Tạ Hồi nuốt một ngụm nước bọt.



"Mọi người biết là ai làm sao?"



Linh Yển cười nhạt, thái độ đó rõ ràng cho thấy hắn biết.



"Được rồi, coi như các người biết là ai làm. Vậy các người không đi tìm người, đợi ở chỗ này làm gì?"



Linh Yển đã khinh thường tới đỉnh điểm.



"Nếu như biết ở nơi nào, còn cần ở đây ôm cây đợi thỏ sao?"



"Vậy sao ngươi xác định người lấy đi đồ vật nhất định sẽ tới? Biết đâu chỉ là có người ngẫu nhiên phát hiện bị mang ra ngoài, vừa lúc rơi vào tay người kìa thì sao? Dù sao vùng Tây Bắc này cũng từng là nơi phồn hoa, trộm mộ cũng không phải là không có."



Tạ Hồi phản bác.



"Hắn nhất định sẽ tới."



Linh Yển nói một cách chắc chắn.