Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 422 : Chuyển Phát Nhanh Âm Dương (28)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


"Một người đàn ông chết trong thôn."



"Chỉ là một người đàn ông chết sao? Có chỗ nào kỳ lạ sao?" Mỗi ngày đều có người chết, không có gì kỳ lạ cả.



Minh Thù bóc vỏ khoai lang, cắn một miếng thật to. "Hắn chết vào ngày mùng bốn tháng tám."



Tạ Hồi suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra, hôm trước chính là mùng bốn tháng tám. Hắn nhận được điện thoại cho nên hắn mới tới đây.



"Cho nên lại có người lấy gì đó đi?"



"Cơ thể của ta trông giống như còn sống." Minh Thù tấm tắc khen.  



"Ngươi có khi phải gọi ta một tiếng lão tổ, mà giờ gọi thử ta nghe xem nào."



"Thân thể của cô sao lại ở đó?" Tạ Hồi ngơ ngác.



Minh Thù khuôn mặt chăm chú: "Đại khái là bị hiến tế."



Tạ Hồi nghẹn họng.



"Nói cách khác, cô là người của Tây Sở quốc hai nghìn năm trước?"



Minh Thù phiền muộn: "Cứ cho là vậy nhưng ta không nhớ rõ, chờ ta về điều tra hồ sơ của ta đã."



Tạ Hồi: "..."



Hắn chỉ muốn hỏi, cô và Linh Yển rốt cuộc có quan hệ thế nào.



"Ngươi biết cách hoàn hồn không?" Minh Thù nheo mắt nhìn Tạ Hồi.



"Cô... muốn làm gì?"



"Làm người."



"Làm quỷ không tốt sao? Cô xem cô bây giờ là quản lý cao cấp của địa phủ, quản lý rất nhiều quỷ, rất uy phong."



"Quá phiền toái." Ăn cái gì cũng phiền phức, trẫm rất buồn.



Tạ Hồi nghe không hiểu câu nói của cô, nghiêm túc nói: "Cô đã chết được hai nghìn năm rồi. Cho dù thân thể vẫn còn cũng không khả năng hoàn hồn, hơn nữa thuật hoàn hồn, cả ở địa phủ và thiên sư đều có sắc lệnh nghiêm cấm."



"Cho nên thực sự không được?"



Tạ Hồi: "..."



Cô có nghe ta nói hay không thế!




Linh Yển ngồi xổm ngoài thôn. Mưa đã tạnh, sắc trời dần nổi lên ánh sáng mờ, toàn thôn đều bị ánh sáng mờ bao phủ, sắc vàng rực rỡ.



Bây giờ hắn chỉ muốn có điếu thuốc để hút.



[Cửu thiếu, hay là chúng ta đi ra!] Hệ thống đại khái không chịu nổi bộ dạng Cửu thiếu nhà mình như vậy. [Dù sao nếu như người rời đi muộn thì kết quả cũng thế, nhiệm vụ của người chắc chắn không làm được. Bây giờ rời đi, người sẽ bớt phải đau khổ.]



[Tôi nói cho người biết, không thể thích người này. Cô ấy đối với người mà nói chỉ là khách qua đường, người không có cách nào nhớ được cô ấy, cũng không thể giữ cô ấy lại được.]



[Cửu thiếu, người và cô ấy không phải người của cùng một thế giới.]



Hệ thống nói liên tục không dừng làm cho Linh Yển thấy rất phiền, thế nhưng câu nói sau cùng kia khiến hắn sửng sốt.



Hệ thống nói không sai.



Hắn và cô không phải người của một thế giới.



[Cửu thiếu, có muốn tôi cho người xem những người đó có kết quả ra sao không?] Nói không chừng Cửu thiếu sẽ tỉnh táo lại, dù sao Cửu thiếu là một người máu lạnh, làm sao có thể vì tình yêu hư vô mà buông bỏ tất cả.



Linh Yển đứng dậy, tay lấy ra một bó hoa dại trong túi. Hoa dại ở trong tay hắn bị nghiền nát, nước hoa nhuộm đỏ đầu ngón tay của hắn.



"Ta biết bọn họ có kết cục thế nào, ta và bọn họ không giống nhau."



[Đúng đúng Cửu thiếu, có vẻ người đã tỉnh táo lên nhiều.] Hệ thống thấy được lời khuyên của mình có hiệu quả.



Linh Yển buông tay ra, hoa dại bị nghiền nát từ trong tay hắn rơi xuống. Gió thổi qua cuốn về phía hư không, yếu ớt rơi xuống bùn lầy.



Chàng trai tuấn tú tuyệt trần đón lấy sáng mờ, ánh mắt kiên định.



"Ta là thiên tài đệ nhất vũ trụ, cho nên kệt cục của ta sẽ không giống như bọn họ."



[...] Có dự cảm xấu.



Tính tình này của Cửu thiếu... Đừng xem hắn bình thường cà lơ phất phơ, ai trêu chọc đều tức giận.



Nhưng lòng hắn sâu xa khó lường, người nào xúc phạm hắn đều không có kết cục tốt. Thứ mà hắn muốn... nhất định sẽ phải lấy cho bằng được.



Ngay cả là một tinh cầu bị chôn cùng.



Người của cục quản lý thời không đều cảm thấy Cửu thiếu có bệnh tâm thần phân liệt nhưng kiểm tra sức khoẻ hàng năm cho thấy Cửu thiếu vô cùng bình thường, hắn là trời sinh đã có bệnh thần kinh.



Hệ thống phân tích cảm thấy lạnh run.



Không thể trêu vào, không thể trêu vào.