Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 445 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (10)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Minh Thù đi qua cửa cung, đứng ở trên bậc thang bạch ngọc, tiên khí lượn lờ bên chân làm nổi lên tiên khí của cô.



Có rất nhiều người đứng ở bên ngoài, người lớn đem theo những đứa trẻ mặt mũi bị đánh bầm dập.



Minh Thù đi ra, trong lòng những người này bất bình nhưng vẫn hành lễ.



Ngân Tranh tiên tôn.



Minh Thù ngẩng đầu nhìn trời: "Ngày hôm nay mặt trời cũng không đi nhầm cửa, tại sao lại cùng chạy đến chỗ ta làm gì".



Mọi người: "..."



Bọn họ tới làm gì, cô không biết sao?



Thế nhưng nghĩ đến đó là đứa trẻ của Bồng Lai tiên đảo, không có quan hệ gì lớn với tiên tôn, chúng tiên chỉ có thể thuận ý nói một cách thiện ý: "Ngân Tranh tiên tôn, Ngọc Huy ở học phủ đả thương con ta. Mặc dù chỉ là trò chơi đùa giữa trẻ con nhưng nó lại không tránh khỏi việc ra tay quá nặng. Người nhìn xem, mặt mày hốc hác hết cả rồi, người phải làm chủ cho mọi người".



"Mong Ngân Tranh tiên tôn làm chủ".



"Mong Ngân Tranh tiên tôn làm chủ".



Ngọc Huy đứng ở phía sau Minh Thù dường như muốn nói gì đó lại bị Ngô Đồng ngăn lại. Tiên tôn còn chưa lên tiếng, đến lượt ngươi lên tiếng sao?



Chúng tiên chờ Minh Thù lên tiếng.



Vậy nhưng Minh Thù lại ung dung, chậm rãi ăn điểm tâm, ánh mắt thờ ơ quét một vòng xuống dưới. Một lúc lâu sau cô mới chậm rãi cất giọng: "Đánh thì cũng đánh rồi, muốn thế nào?"



Đánh cũng đã đánh rồi.



Muốn như thế nào?



Không có những từ ngữ thừa thãi và trói buộc. Tám chữ nhẹ bẫng như vậy, mọi người nghe thấy đều muốn nổi trận lôi đình.



Người bị đánh không phải là con người, người nói dễ dàng lắm.



Ngọc Huy ở phía sau đắc ý, không để ý đến sự ngăn cản của Ngô Đồng, đứng ra cất giọng nói: "Ai bảo bọn họ nói xấu sư phụ, ta đánh bọn họ vậy là còn nhẹ đấy. Lần sau còn để ta nghe thấy, đừng trách ta không khách khí".



"Ngươi ngươi ngươi..."
Minh Thù cắn hai miếng điểm tâm, giọng điệu có chút hàm hồ: "Hôm qua ở ao sen trong học phủ..."



"Giờ Tỵ". Ngọc Huy chủ động bổ sung.



Long Sa Tuyết lấy ra một tấm gương, đánh ra một luồng tiên khí. Tiên khí nhập vào mặt gương, mặt gương lập tức xuất hiện sương mù, bối cảnh rất nhanh liền hiện lên, Tiên gia học phủ liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.



Hình ảnh chớp nhoáng dần dần dừng lại ở ao hoa sen nhưng vẫn còn đang là giờ lên lớp, trong ao hoa sen không có ai.



Nhưng theo dòng thời gian trôi qua, hình ảnh vẫn không hề thay đổi, không có ai ở ao hoa sen.



Chúng tiên không dám thả lỏng, chân mày Ngọc Huy cũng hơi nhướng lên.



Mãi đến khi qua giờ Tỵ, khi tan học cũng không hề có động tĩnh gì.



"Ngân Tranh tiên tôn, người chắc chắn là giờ này sao?" Long Sa Tuyết cười trên sự đau khổ của người khác nhưng nàng che đậy vô cùng tốt:



"Có phải là người nhớ nhầm giờ rồi không?"



"Ngân Tranh tiên tôn, xem ra đây là hiểu lầm".



"Không thể nào!" Ngọc Huy cực kỳ tức giận:



"Ta không nghe lầm, rõ ràng là ở đó, rõ ràng các ngươi đã giở thủ đoạn".



"Ngọc Huy không được nói bừa. Những thứ mà Lưu Quang kính nhìn thấy thì không ai có thể thay đổi được".



Một tiên quan đứng ra chắp tay: "Ngân Tranh tiên tôn, chuyện này chúng tôi sẽ coi như là sự nghịch ngợm giữa bọn trẻ, vậy tôi xin cáo từ".



Bây giờ không đi thì còn đợi đến lúc nào.



Mặc dù không biết tại sao Lưu Quang kính lại không thấy được nhưng dựa vào phản ứng của lũ trẻ, rõ ràng là đã từng xảy ra chuyện kia.



Có lẽ là Ngọc Huy nhớ nhầm địa điểm, dù sao hắn cũng không quen thuộc về Tiên giới, đợi hắn nhớ ra thì hỏng mất.



"Đợi đã".