Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 446 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (11)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Minh Thù gọi mấy kẻ định chạy, mỉm cười: “Ta nhớ học phủ của tiên gia không chỉ có một ao sen, thấy từng cái từng cái.”



Chúng tiên: “…” Cay đắng.



Sắc mặt Long Sa Tuyết cũng thay đổi, nhưng nghĩ chuyện này cũng không liên quan nhiều đến mình, nàng ta liền tỉnh táo lại.



Ngọc Huy giống như được nhắc nhở: “Ao sen kia ở phía tây, đi xuyên qua chính là sân tập võ. Bên cạnh ao sen còn có một cây thanh liễu đặc biệt to.”



Minh Thù nhìn về phía Long Sa Tuyết: “Long công chúa, mời.”



Ngọc Huy cũng đã nói rõ ràng như thế, Long Sa Tuyết chỉ có thể chuyển bức họa đến chỗ ao sen.



Ai biết vừa chuyển bức họa được một lát liền thấy hai đứa trẻ nghịch ngợm (1) xuất hiện, tiếp theo lại thêm mấy đứa nữa đi ra từ sân tập võ, nhìn thấy bọn họ thì chủ động chào hỏi, sau đó cả đám trẻ nghịch ngợm đi vòng qua phía sau ao sen.



Chúng chồm hổm ở phía sau cũng chẳng biết làm gì, chỉ ngồi chém gió, ai biết được có người lại nhắc tới việc đại hôn của Tạ Sơ Dương mấy ngày trước.



“Ngân Tranh tiên tôn thật là xinh đẹp.”



“Đẹp thì có ích gì, ngươi có chạm vào được không, ha ha.”



“Ta nghe nói ngàn năm trước Ngân Tranh tiên tôn và Sơ Dương tiên tôn là kim đồng ngọc nữ cơ mà, không biết sao lại thành như vậy. Ngươi xem Sơ Dương tiên tôn thành thân, đột nhiên tính tình người thay đổi hẳn, ta nghe nói, người bị kích động đến phát điên.”



“Ha, nói không chừng không gả được thì sao?”



“Xinh đẹp như vậy mà không ai thèm lấy, không phải là có tật xấu gì đấy chứ?”



“Những nữ nhân của tiên giới đều giả bộ rụt rè, lần trước ta còn chứng kiến ai kia với ai kia ôm ấp đấy, nói không chừng Ngân Tranh tiên tôn lén lút thông đồng với người nào, chúng ta không biết đấy thôi.”



“Cũng phải, nhiều năm như vậy, một mình người thật là trống trải…”



Nhóm trẻ nghịch ngợm hiển nhiên chỉ ngồi chém gió nhưng dùng từ cực kỳ khó nghe, chúng càng nói càng quá đáng, sau đó liền thấy bóng dáng Ngọc Huy xuất hiện trên bức họa, hắn đứng ở nơi chúng không nhìn thấy được. Mãi đến khi chúng dừng nói chuyện với nhau, Ngọc Huy mặt không đổi sắc rời đi, như thế lại càng đẹp trai hơn mấy phần.



Ngọc Huy không yên lòng, cô không phát hiện ra cái gì chứ?



Sớm biết sẽ có ngày xảy ra việc này, lúc đó hắn đã không dùng biểu cảm đó.



“Các ngươi còn gì muốn nói nữa không?” Minh Thù nhìn xuống đám người bên dưới, ý cười càng đậm.



“Còn không quỳ xuống!” Có đại nhân quát một tiếng.



Mấy đứa trẻ nghịch ngợm vội vàng quỳ xuống, run run nói không nên lời.



“Tiên tôn, là chúng ta quản giáo không nghiêm, xin tiên tôn bớt giận, ta sẽ phạt chúng đến đài khiển trách… nửa tháng!”



“Ta cũng phạt tiểu tử thối này đến đài khiển trách nửa tháng, nhất định sẽ quản giáo nghiêm ngặt.”
“Vâng, tiên tôn.”



Ngọc Huy: “…” Lại là một kẻ thần kinh.



Phản diện nhiều kẻ thần kinh.



Bình tĩnh.



Lão tử phải dùng tình yêu để cảm hóa cô.



“Sư phụ, vừa rồi có phải người thay ta trút giận?” Ngọc Huy quấn lấy Minh Thù.



Ngô Đồng không biết có nên kéo Ngọc Huy ra hay không, tiên tôn có vẻ không thích Ngọc Huy nhưng hành vi của người lại như cố gắng quan tâm.



Bỏ đi, hay là ban bố quy định mới cái đã.



Ngô Đồng xoay người rời đi, trong sân chỉ còn lại Minh Thù và Ngọc Huy.



“Tại sao ta lại phải trút giận thay ngươi?” Minh Thù hỏi ngược.



“Không phải người trút giận cho ta, vậy tại sao người nói đỡ cho ta, sư phụ, người khẩu thị tâm phi!” Ngọc Huy cười xấu xa:



“Sư phụ, người hãy thừa nhận người muốn làm sư phụ ta đi! Người làm sư phụ ta chính là phúc phận của người.”



“Ha ha…”



Phúc phận cái rắm.



Trẫm muốn giá trị thù hận của ngươi…



Một lát.



Minh Thù cân nhắc mấy khắc, đột nhiên cười nói: “Được, nhận ngươi làm đồ đệ."



Kiên trì mà không giết được ngươi thì coi như trẫm thua.



***



(1) Nguyên gốc là hùng hài tử, chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, nhàn rỗi, khó bảo.



(2) Pháp không trách chúng: pháp luật không đổ lỗi cho quần chúng.



(3) Tiền tố: tiền tố trong “tiền tố hậu tố”.