Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 45 : Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (22)

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


Cô ấy đem theo nhiều người như vậy, nếu như...



Tại sao cô ấy có thể đối xử như thế với mình?



Mình thật lòng với cô ấy như vậy, mà Vũ Kỳ lại lợi dụng mình.



Kim Vũ Kỳ bảo hắn nghĩ cách để Minh Thù uống một chai nước. Cô ta chỉ nói chai nước có thể khiến người khác xấu mặt, nhưng chưa từng nói bên trong là thứ gì. Hắn tin tưởng cô ta, cho nên cũng không hỏi nhiều.



Thế nhưng, đến bây giờ hắn mới biết bên trong chai nước là thứ gì.



Hắn không uống nước, mà đã có phản ứng như thế. Lúc hắn và Kim Vũ Kỳ tách ra, có ăn đồ cô ta đưa, nhất định là dính thuốc khi đó.



Cô ấy muốn mình cũng phải xấu mặt theo, bị nhiều người thấy hắn cùng người khác buông thả trong dãy lầu cũ nát, hắn làm sao còn chỗ đứng trong trường? Làm sao gặp người khác?



Kim Vũ Kỳ chỉ ngây người trong chốc lát, sau đó xoay người, ra vẻ không biết gì cả.



Thượng Quan Phong thấy vậy, càng thêm tức giận, không biết lấy sức lực từ đâu, từ dưới đất đứng dậy, lắc lư đi ra cửa.



"Thượng Quan, cậu không sao chứ?"



Nam sinh này đương nhiên là quen biết Thượng Quan Phong, cũng không phòng bị, chỉ là hơi quan tâm hỏi một câu, muốn tiến lên che cho hắn.



Hai mắt Thượng Quan Phong đỏ ngầu, lúc hai nam sinh không cảnh giác, kéo Kim Vũ Kỳ qua, ném vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại, khóa chốt.



Người bên ngoài hoảng sợ, nhào lên đập cửa phòng:



"Thượng Quan Phong cậu muốn làm gì, mở cửa!"



"Thượng Quan Phong mở cửa."



"Vũ Kỳ."



"Thượng Quan Phong, cậu muốn làm gì, buông ra, a!"



Bên trong truyền ra tiếng thét chói tai của Kim Vũ Kỳ:



"Có ai không, cứu mạng."




"Cậu biết sau khi khu cấp hai được xây nên, cực kỳ khác với khu cấp ba trọng điểm của trường. Nghe nói bên kia tuyển chọn học sinh, phần lớn thành tích không tệ, nhưng điều kiện gia đình không được tốt cho lắm. Nữ sinh kia là đến từ nông thôn, có lời đồn nói cô bé ấy có quan hệ bất chính với một giáo viên. Lần này nhảy lầu không phải là tự sát, cũng không phải là bạo lực học đường gì đó, mà là có người tung tin đồn chuyện của cô ấy với giáo viên kia, dẫn đến cô bé không chịu được áp lực mà tự sát.



"Ừm." Minh Thù phản ứng bình thường, không quá hứng thú.



"Này, Manh Manh, cậu không bất ngờ sao?"



Diệp Miểu Miểu chọt Minh Thù:



"Bây giờ lời đồn này đã truyền đến khu cấp ba chúng ta, có rất nhiều người bàn tán đó."



Diệp Miểu Miểu cũng không hiểu nổi, gần đây Manh Manh rất kỳ lạ. Đôi khi đối với một việc cảm thấy rất hứng thú, thậm chí là lộ ra hưng phấn quái lạ, muốn xen vào. Có đôi khi một chút hứng thú cũng không có.



Ừ, hình như lúc không có hứng thú, đều đang ăn cái gì đó.



Diệp Miểu Miểu cướp viên sô cô la trong tay Minh Thù:



"Manh Manh, cậu có nghe tớ nói không?"



Tay Minh Thù trống rỗng. Đầu tiên là cô nhìn chằm chằm hai tay, không có cái gì của mình hai giây, sau đó đảo mắt dừng trên người Diệp Miểu Miểu.



Ánh mắt vẫn mang theo ý cười như ban đầu, nhưng nụ cười kia như là đang ẩn chứa điều gì đó đáng sợ.



Diệp Miểu Miểu bị nhìn chòng chọc, đến lúc hơi sợ hãi, theo bản năng muốn trả viên sô cô la cho Minh Thù.



Minh Thù rũ mắt, bình tĩnh từ trong bàn học lấy ra một túi xoài.



Tay nắm viên sô cô la của Diệp Miểu Miểu toát mồ hôi, vừa nãy cô cho rằng Manh Manh muốn đánh mình. Minh Thù xé miệng túi, thanh âm mỉm cười êm ái vang lên:



"Hội trường có sơn trộn lẫn với máu, nhảy lầu tự sát ở dãy phòng cũ, hai chuyện này nhất định có liên quan. Lục Thủy, tớ khuyên cậu một câu không nên dính vào chuyện này, có thể sẽ gây họa sát thân đó."



Tay cầm túi sô cô la của Diệp Miểu Miểu hơi siết chặt, cô nuốt một ngụm nước bọt:



"Manh Manh, có phải cậu biết chuyện gì không?"



Minh Thù mỉm cười, không nói.