Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 46 : Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (23)

Ngày đăng: 02:56 20/04/20


Nữ sinh nhảy lầu tự sát.



Minh Thù đứng phía dưới tòa nhà bỏ hoang ăn đồ ăn vặt.



Vết máu dưới đất đã được xử lý sạch sẽ, nếu như không phải có giăng dây hiện trường, hoàn toàn không nhìn ra ở đây đã từng xảy ra án mạng.



Minh Thù lướt qua cảnh báo hiện trường, bước lên sân thượng khu phòng học cũ.



Dãy phòng cũ có tổng cộng sáu tầng, cũng không phải cao lắm, trên sân thượng bẩn không chịu được, đồ linh tinh chất đống.



Minh Thù đi đến vị trí nữ sinh nhảy xuống, cúi người nhìn xuống phía dưới.



Áo đột nhiên bị kéo căng, một nguồn lực kéo cô về phía sau. Vừa quay đầu nhìn liền thấy gương mặt tuấn tú gợi đòn của Trình Diễn.



Nụ cười trên mặt Minh Thù có chút dữ tợn. Cô hất tay Trình Diễn, nhanh chóng ra quyền, hướng về phía bụng Trình Diễn. Trình Diễn hơi nghiêng người, tránh quả đấm của Minh Thù, lại đơn giản nắm lấy nắm đấm của cô.



"Lộc Manh, vừa gặp đã nhiệt tình như vậy, không tốt lắm đâu?"



"Nếu cậu không giống âm hồn không tan, tôi sẽ không nhiệt tình như vậy."



Minh Thù cố gắng giãy khỏi khống chế của hắn, kéo cánh tay hắn quăng qua vai.



Trình Diễn: "..."



Sao Lộc Manh lại thích cái tư thế này.



Minh Thù đạp lên ngực Trình Diễn, thân thể uốn cong, tay chống đầu gối, nói cười an nhàn:



"Trình Diễn, năm lần bảy lượt không nghe khuyên bảo, cậu đang khiêu khích giới hạn của tôi sao?"



Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi như gió, nhẹ phất qua gò má hắn, mang theo hơi thở say lòng người.



"Lộc Manh, tôi nhớ từng nói với cậu, không nên tới chỗ này?"



Trình Diễn nhìn vào mắt Minh Thù, đôi mắt kia luôn luôn chứa đựng ý cười, hoàn toàn không nhìn ra tâm tình cùng suy nghĩ chân thật của cô.



"Cậu cho cậu là ai, lời cậu nói tôi phải nghe?"



Tự cho mình là thần tiên?



Nói gì phải nghe đó?



"Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu."



"Cậu biết tôi muốn cái gì không?"



Trình Diễn chưa từng hỏi cô muốn cái gì, muốn làm gì, chỉ toàn tự làm việc theo ý mình. Đánh vì cô muốn cho hắn thấy, gây trở ngại cho cô sẽ có hậu quả như thế, người như vậy thật là phiền.



Trình Diễn nhíu mày, im lặng trong chốc lát, hỏi:




"Cám ơn chị."



Sau khi nữ sinh nói xong câu đó, xoay người rời đi, trở về chỗ đứng khi nãy, ánh mắt vẫn nhìn về phía khu dạy học cấp hai.



Minh Thù ăn xong liền đi xuống, nữ sinh vẫn còn đứng ở nơi đó, chờ cô xem xong phim, nữ sinh liền từ trên lầu nhảy xuống.



Cô xác định, lúc rời đi trên sân thượng, chỉ có một mình nữ sinh. Nữ sinh kia tuy rằng có chút dao động, nhưng trong lòng cô bé đã quyết tâm muốn chết. Cho nên không phải mưu sát, mà là tự sát.



Ánh mắt Trình Diễn phức tạp, giọng có chút trầm thấp:



"Nếu cậu biết cô bé muốn tự sát, vì sao không ngăn cản?"



Minh Thù quay đầu cười yếu ớt: "Tôi không biết."



Lúc cô đi, nữ sinh chỉ là đứng trên sân thượng, không có bất kỳ biểu hiện nào muốn tự sát, cho nên cô không chút băn khoăn nói không biết.



"..."



Thực sự không biết phải hình dung cô nữ sinh này như thế nào nữa.



Trình Diễn hít sâu một hơi: "Bên cấp hai tôi tra được một vài vấn đề, cậu muốn biết không?"



"Cậu sẽ tốt bụng mà nói cho tôi biết?"



Trình Diễn bất đắc dĩ: "Dù cho tôi không nói cậu biết, cậu cũng tự mình đi thăm dò. Như thế thà rằng, tôi nói với cậu để cậu đỡ gặp nguy hiểm."



Trong lòng Minh Thù suy xét một hồi, cười đáp ứng: "Tốt."



Trình Diễn thở phào nhẹ nhõm, trước đây chưa từng như thế. Đôi khi cô không phản ứng giống người bình thường, thật sợ cô sẽ từ chối.



Nhưng mà...



Bây giờ, đáp ứng rồi, trong lòng hắn lại canh cánh không yên.



"Khụ... Thế giờ chúng ta là quan hệ hợp tác?" Trình Diễn cẩn thận hỏi.



"Cậu nghĩ gì, thì là cái đó." MinhThù lơ đãng nói.



Trình Diễn: "..."



Sao theo đuổi con gái lại mệt thế cơ chứ!



Ai nói, bạch mã hoàng tử cầm hoa tươi là có thể nắm được trái tim đối phương?



Ai nói, anh hùng cứu mỹ nhân là có thể lấy thân báo đáp?



Lừa người!