Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 451 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (16)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Tình hình của Long Sa Tuyết nguy cấp nhưng thân thể Minh Thù cũng không chịu nổi, không có thời gian đi cứu đối tượng giá trị thù hận. Chờ Minh Thù chữa trị khỏi thân thể đi ra, Ngô Đồng nói đã qua mười hai canh giờ.



Có điều tốt xấu gì cũng là nhân vật chính, Long Sa Tuyết vẫn chuyển nguy thành an.



Nữ chính đi cứu nàng.



Cẩu huyết hay không phải cẩu huyết?



Trẫm có nên tặng một lá cờ thưởng cho nữ chính, cảm ơn nàng bảo vệ đối tượng giá trị thù hận của trẫm.



"Sư phụ, người dậy rồi." Ngọc Huy bưng bữa sáng Ngô Đồng đã chuẩn bị xong tiến đến.



Minh Thù đứng lên khoác y phục đi ra ngoài, cũng không cài lại y phục, trực tiếp ngồi xuống ăn bữa sáng.



"Dạ Nguyệt trở lại chưa?" Trẫm rất nhớ đầu bếp.



Ngọc Huy kêu một tiếng: "Sư phụ rất thích Dạ Nguyệt chân quân sao?"



Một ngày hỏi hắn ba lần, sáng sớm, buổi trưa, một bữa cũng không quên.



Có người muốn đào góc nhà của lão tử cũng không có cửa.



"Vui hơn ngươi." Người ta còn có thể làm đồ ăn, còn ngươi chỉ biết giết chết đối tượng giá trị thù hận của trẫm.



Minh Thù biểu hiện sự ghét bỏ rõ ràng, Ngọc Huy không được tự nhiên, hắn quăng ly xuống đánh “bụp” một cái.



"Người ta hiện giờ còn bận hầu hạ người khác, làm gì có thời giờ để ý đến người."



Ngọc Huy nói xong hứ một tiếng, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi ra.



Minh Thù: "..."



Trẻ hư thật phiền phức.



Trẻ hư ở nhà mình càng phiền phức hơn.



Ừ, cái này cũng không tệ lắm, Ngô Đồng lại làm một phần đồ ăn mang lên.



-



Cha mẹ của mấy đứa trẻ hư lại cứ đưa chúng nó đến Cửu Liên sơn, vừa bỏ đồ đạc xuống thì đi ngay, rất sợ Minh Thù tìm bọn họ để gây sự.




Tiên Đế: "..."



"Ngọc Huy dùng linh thú đánh bị thương Sa Tuyết là thật đúng không?" Minh Thù không thừa nhận, Tiên Đế chỉ có thể mở miệng.



Minh Thù không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, mà là mỉm cười cùng Tiên Đế đối diện.



"Có chứng cớ gì sao? Có thể chứng minh là Ngọc Huy dùng linh thú đánh bị thương Long công chúa sao."



"Phù Hề."



Bị Tiên Đế gọi tên, thân thể Phù Hề cứng nhắc, nàng không nhìn thấy người phía sau nhưng nàng biết Ngọc Huy đang nhìn mình giống như gai đâm vào sau lưng vậy.



Nàng khẽ cắn môi, thuật lại lời khi trước: "Ngọc Huy có nuôi một linh thú, ta từng gặp nó đánh bị thương người khác. Vết thương đó giống trên người sư nương, có bôi kịch độc…"



Tiếng của nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất.



Long Sa Tuyết đứng ra, quỳ xuống: "Xin Tiên Đế làm chủ cho Sa Tuyết, từ sau khi con được gả cho Sơ Dương, Ngân Tranh tiên tôn năm lần bảy lượt nhằm vào con, bây giờ còn..."



Nói đến đây, Long Sa Tuyết nghẹn ngào, khóe mắt cũng đỏ lên, dường như cực kỳ đau thương.



"Sơ Dương, đỡ Sa Tuyết dậy." Tiên Đế nói với Tạ Sơ Dương.



Tạ Sơ Dương đỡ Long Sa Tuyết đang khóc sướt mướt đứng dậy, lúc Long Sa Tuyết cúi đầu lau nước mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ ác độc.



Nàng ta liếc thật nhanh Minh Thù một cái sau đó khoanh tay trước ngực cười với cô.



Cười đi, đợi lát nữa ngươi cười không nổi nửa đâu.



Long Sa Tuyết cười nhạt trong lòng, rất nhanh thu lại ánh mắt lạnh lùng, dựa vào Tạ Sơ Dương khóc ríu rít.



"Ngọc Huy, những gì Phù Hề nói có đúng không?" Nếu như có thể, Tiên Đế cũng không muốn đắc tội với Bồng Lai tiên đảo. Nhưng giữa Long tộc và Bồng Lai tiên đảo, Tiên Đế cân nhắc một chút, cán cân cuối cùng vẫn là nghiêng về phía Long tộc, dù sao đó là bổn tộc của ông.



"Ngươi có mang linh thú lên tiên giới? Để linh thú đánh bị thương người khác?"



Dừng một chút, Tiên Đế nói tiếp: "Cho ngươi một cơ hội, bây giờ chủ động thừa nhận sẽ xử nhẹ tội."



Ngọc Huy nhớ kỹ những lời Minh Thù nói, không hề hé răng.



Chủ yếu là hắn cũng không có sức để phản bác, dù sao thật sự là con thú ngu xuẩn kia đã đánh bị thương Long Sa Tuyết, thiếu chút nữa đã lấy mạng của nàng ta.